Lâm Phức Phức cứng đơ người không dám động đậy. Cho dù là giữa hai người đã từng làm chuyện thân mật nhất, nhưng mà ở dưới tư thế này cô vẫn còn thấy hơi sợ.
Mạc Dương dùng một tay ôm eo Lâm Phức Phức, một tay đè lại bả vai cô đưa cô quay lại đối mặt với mình.
Hai người bốn mắt đối nhau, Lâm Phức Phức sâu sắc nhìn thấy chút gì đó mệt mỏi trong mắt Mạc Dương.
Khoảng cách quá gần quá gần, cô vẫn chưa thích ứng được khoảng cách gần như vậy, cô ý thức lùi về sau một bước, không ngờ rằng lại tựa vào trên cánh cửa.
Mạc Dương cười trầm giọng một tiếng, ngữ điệu lười biếng nói: “Sao nào? Muốn đổi ý à?”
Tóc trước mặt anh rất ngắn. Thời niên thiếu anh chưa bao giờ để tóc ngắn như vậy, đa số thời điểm là để kiểu lãng tử. Từ mấy tháng trước anh đã thay đổi tạo hình như trong phim, cho nên bây giờ dường như anh lộ ra con người thật, khí chất lưu manh giữa lông mày càng mạnh hơn.
Đối mặt với một người đàn ông rất có tính xâm lược, cũng không phải tất cả phụ nữ đều có thể chống đỡ được, ít nhất thì Lâm Phức Phức cảm thấy mình không đỡ được. Cô căng thẳng vô ý thức cắn môi dưới, lại không biết rằng động tác này của mình dường như đã đốt lên cọng rơm cuối cùng của Mạc Dương.
Anh từ từ cúi đầu xuống, sự nguy hiểm đang đến gần. Dáng người Mạc Dương rất cao, anh khom lưng xuống, giống như trêu chọc mà hỏi: “Tại sao không nói gì?”
Lâm Phức Phức vừa muốn mở miệng thì đôi môi đã bị Mạc Dương bịt kín, cô bị Mạc Dương đè trên cửa, tất cả ngôn ngữ đều biến thành ưm ưʍ.
Cảnh tượng này cũng quen thuộc như thế, giống như ba tháng trước, Mạc Dương đè cô lên góc tường, hôn môi cô, đầu lưỡi cạy hàm răng của cô ra.
Ngày đó cô có rất nhiều lời muốn hỏi anh, muốn hỏi anh có phải là uống say không, có phải nhận nhầm người không, nhưng mà căn bản là anh không cho cô có cơ hội nói chuyện.
Đó là lần đầu tiên Lâm Phức Phức hôn, lần đầu tiên đã hôn nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.
Cả người Mạc Dương nóng hổi, hơi thở nóng hổi, môi lưỡi cũng nóng hổi, ngay cả lòng bàn tay anh cũng giống như mang một mồi lửa. Khi đó hai tay anh ôm cô rất chặt, đưa cô dựa trên tường, mười ngón tay đan vào nhau. Thực ra giác quan của Lâm Phức Phức không đủ để tiếp nhận nhiều như thế ngay lập tức. Nhưng mà cô lại cố gắng liều mình nhớ tất cả cảm giác trong khoảnh khắc đó. Như thế cho dù là sau khi anh tỉnh rượu đi rồi thì cô cũng sẽ giữ lại phần hồi ức này.