Lúc đó căn bản là dư luận vẫn chưa xôn xao nhưng mà Trần Khôn Sơn đã tìm thấy tin tức trên thanh tìm kiếm của Weibo rồi. Trong thời đại thông tin này, chỉ cần nhập vào từ khóa Mạc Dương, những tin tức mới nhất sẽ hiện ra ngay lập tức.
Không bao lâu sau Trần Khôn Sơn đã gọi điện thoại đến, nhắc đến chuyện hợp đồng với Mạc Dương: “Hợp đồng mười năm, cậu phải biết hậu quả của việc phá vỡ hợp đồng. Mạc Dương, cho dù là mấy tháng cuối cùng của hợp đồng, nhưng mà cậu cũng phải kiên nhẫn chứ.”
“Anh cho rằng cái hợp đồng đó có thể ngăn cản tôi sao?”
“Đúng, tôi biết là không ngăn cản được. Nhưng mà cậu quên chuyện bố cậu nợ tiền đánh bạc à? Hai trăm triệu đó cậu mới trả hết thôi.”
Mạc Dương cười mỉa nói: “Thế chẳng phải là vừa vặn sao.”
“Cho nên hợp đồng đại diện trên người cậu cậu đều mặc kệ đúng không? Nửa đời sau của cậu thì sao?”
Một trận tranh cãi là không thể tránh được.
Từ đêm qua đến giờ Mạc Dương chưa từng chợp mắt, càng chưa ăn chút gì cả.
Thật sự là Chu Gia Thượng không chịu được nữa, lén lút lái xe đưa Mạc Dương đến đây. Quả nhiên anh ấy đoán không sai, đến nơi này có thể cởi bỏ được tất cả phiền não và lo lắng trong lòng Mạc Dương.
Vừa đến đây Mạc Dương cứ như vừa được sạc đầy năng lượng, cả người cũng hồi phục lại khí thế như trước. Mặc dù trên miệng anh nói ‘Lão Trư, cậu đưa tôi đến đây làm gì’, nhưng mà ý cười nơi khóe mắt thì lại không kìm nén được.
Hình như hôm nay nhà họ Lâm có khách, nhưng mà Mạc Dương cũng không vội, vẫn cứ ngồi trên xe chờ đợi. Ước chừng cũng chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ.
Vừa rồi ở trên xe, không phải là Chu Gia Thượng không nhìn ra vẻ mặt mong đợi của Mạc Dương.
==
Vừa đến khách sạn không bao lâu, Lâm Phức Phức nhận được điện thoại của Lâm Cương Cương. Đầu dây bên kia giọng nói của Lâm Cương Cương có vẻ hờ hững, hỏi: “Em không có ở trong phòng à?”
Lâm Phức Phức thành thật trả lời: “Em ra ngoài rồi, đang ở cùng một người bạn.”
“Nam hay nữ?”
“Nam.”
Lâm Cương Cương cười: “Đêm qua cũng vậy sao?”
Mặc dù không muốn trả lời, nhưng mà Lâm Phức Phức vẫn nói: “… Vâng.”
“Hẹn hò à?”
Lâm Phức Phức không nhịn được phản bác: “Không phải. Anh, anh có thể không hỏi nữa được không.” Thật sự không muốn trả lời.
Thế là Lâm Cương Cương cũng không hỏi ép nữa, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, tự mình chú ý chút.”
“Vâng.”
Con người Lâm Cương Cương, từ nhỏ đến lớn đi con đường thô lỗ, đánh nhau gây chuyện anh ấy đều không sợ, anh chỉ có một người em gái là Lâm Phức Phức, xưa nay không để cô em gái này chịu thiệt ở bên ngoài. Mấy nhà ở các con phố gần đó đều biết Lâm Phức Phức là em gái Lâm Cương Cương, thế là không có bạn nam nào dám tỏ tình với Lâm Phức Phức, cho dù là có thì cũng bị Lâm Cương Cương dùng nắm đấm dọa cho bỏ chạy.