Cô cười lắc đầu: “Không đau không đau, thật sự không đau chút nào hết.”
Sự đau đớn trên da thịt, qua được cơn đau đó là ổn rồi.
Trong khoảnh khắc đó cô nhớ đến năm tốt nghiệp cấp ba, có đánh trống reo hò, có phán quyết, có nhiệt huyết sôi trào nhưng lại có u ám. Người qua đường vội vã, không ai biết rằng người đã từng cùng tay nắm tay đi hết ba năm đó tương lai sẽ mỗi người một ngả.
Lâm Phức Phức nghĩ đến sau khi tốt nghiệp cấp ba, giữa cô và Mạc Dương cuối cùng sẽ đi về hai hướng khác nhau, mặc dù từ đầu đến cuối bọn họ chưa từng gặp nhau. Nhưng mà cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày hai người họ sẽ nắm tay, cùng nhau chạy băng băng trên đường.
Nếu như phải lựa chọn khoảnh khắc khó quên nhất trong đời, Lâm Phức Phức sẽ chọn hôm qua. Lúc Mạc Dương nắm tay cô, ấm giọng nói: “Ngoan, anh đưa em về nhà.”
May mắn là lúc này người nhà cô đều không có ở dưới nhà.
Lâm Phức Phức vừa đi đến bên cạnh xe bảo mẫu, cửa chiếc xe đã được mở ra, tiếp sau đó cô bị một đôi tay có lực mạnh kéo lên xe.
Thậm chí Mạc Dương còn không cần phải xuống xe, tay anh thường xuyên rèn luyện nên việc kéo Lâm Phức Phức lên xe là chuyện dễ như trở lòng bàn tay.
Anh đóng cửa xe lại, quay đầu bảo trợ lý Chu Gia Thượng trước mặt lái xe đi.
Lâm Phức Phức không nhịn được mà liếc anh một cái.
Người này vẫn có dáng vẻ bất cần như trước, đường nét góc nghiêng mặt đẹp đến nỗi làm người ta ghen tỵ.
Bỗng nhiên anh nghiêng đầu sang, Lâm Phức Phức không kịp chuẩn bị, trực tiếp đối mặt với ánh mắt sâu sắc của anh.
Mạc Dương cũng khẽ giật mình, sau đó đưa tay lên sờ sờ xương lông mày của mình, vẻ mặt tự nhiên hỏi: “Hôm qua không bị thương chứ?”
“Không ạ.” Lâm Phức Phức ngoan ngoãn lắc đầu.
“Bụng thì sao?”
“Không ạ.”
“Ừm.” Anh nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Vậy thì tốt rồi.”
Lâm Phức Phức không nhịn được mà hỏi Mạc Dương: “Chuyện tối hôm qua, anh vẫn ổn chứ?”
“Nếu anh nói không ổn thì sao?” Mạc Dương nhíu mày nhìn cô, cả khuôn mặt lộ ra vẻ gian tà: “Em định đền bù cho anh à?”
Lâm Phức Phức: “…”
Mạc Dương không có ý định đùa cô nữa, sợ đùa quá lại làm cho cô sợ.
Nhưng mà, cô nhóc này lại dịu dàng mở miệng nói: “Vậy anh muốn đền bù như thế nào?”
Chết tiệt… Mạc Dương có một cơn xúc động muốn giải quyết cô ngay tại chỗ.
“Anh suy nghĩ lại chút đã.”
Mạc Dương tránh ánh mắt của Lâm Phức Phức, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng khó giấu được nụ cười đang lan ra. Giống như là vụиɠ ŧяộʍ ăn mật, ngọt tận trong lòng.