Cô bất ngờ đến nỗi không phản ứng kịp mà mắc nghẹn.
Mạc Dương đứng dậy vỗ vỗ lưng cho cô, sau đó đưa cho cô một cốc nước, ánh mắt tràn ngập ý cười, anh nói: “Em căng thẳng gì vậy?”
Lâm Phức Phức đỏ mặt, cô thấy vô cùng bối rối mà che miệng lại.
Nhưng mà cô càng bối rối như vậy thì Mạc Dương nhìn vào lại càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Lần này anh không nhẫn nại nữa, anh nâng cằm cô lên, đè cô trên ghế rồi hôn lên môi cô. Không chỉ đơn giản là chuồn chuồn lướt nước nữa mà anh dùng đầu lưỡi cạy mở môi cô, thăm dò vào miệng cô.
Hương vị tuyệt vời, trong nháy mắt đã làm cho Mạc Dương như bị đốt cháy.
Lâm Phức Phức không theo kịp hô hấp của anh, bỗng nhiên cô bị bế ngang lên.
Mẹ nó.
Anh thật sự không nhịn nổi nữa rồi.
Càng nhìn càng cảm thấy cô rất ngoan, là kiểu đáng yêu đến tận xương tủy làm lòng anh cứ như bị cào xé. Chết tiệt đã mười năm rồi, anh khâm phục bản thân mình có thể chịu đựng đến bây giờ.
Thế là cũng không nhịn được nữa muốn nếm thử môi cô, phải chăng vẫn giống như trong tưởng tượng của mình, ngẫm lại dư vị, ngọt.
Quả nhiên.
Đã từng thưởng thức hương vị của cô thì cảm giác giống như là anh túc, không giải được.
“Bàn ăn hay là giường?” Anh hỏi với giọng khàn khàn.
Cả người Lâm Phức Phức rúc trong ngực anh nhẹ nhàng run lên, không quên trả lời: “Giường…”
==
Thực ra Lâm Phức Phức không phải là kiểu người phóng khoáng, ngược lại, thực chất bên trong cô là kiểu vô cùng bảo thủ.
Từ nhỏ đến lớn, gia giáo nhà cô cũng không được xem là rất nghiêm khắc, nhưng mà cô có một anh trai thích gây chuyện thị phi cho nên Lâm Phức Phức càng thêm ngoan ngoãn. Cô không muốn để cho bố mẹ phải lo lắng vì cô, cho nên từ trước đến nay vẫn luôn hiểu chuyện và nghe lời.
Nhưng mà có lẽ, thực chất bên trong Lâm Phức Phức cũng giống anh trai cô, có huyết thống nổi loạn, cho nên cô mới dám đến đây một mình.
Lâm Phức Phức thở dốc dưới thân thể Mạc Dương, muốn biến sự yêu thích anh trong mấy năm nay của mình thành những tiếng than nhẹ. Cô to gan cắn lên bờ vai anh, ý đồ muốn để lại một ký hiệu thuộc về mình trên người anh.
…
Đợi tất cả mọi chuyện kết thúc, cô lén lút nhìn trộm người đang ngủ say bên cạnh, yên lặng không tiếng động mặc quần áo của mình vào rồi rời đi.
Sắp đến mười hai giờ rồi, cô muốn biến thành cô bé lọ lem một lần nữa.
Bầu trời lúc mười hai giờ đêm, sao lấp lánh đầy trời.
Lâm Phức Phức bất giác mỉm cười, cô ngẩng đầu nhìn về nơi có anh, thầm nói một câu tạm biệt.