Tan ca.
Lâm Phức Phức lề mề đến cuối cùng mới đi về.
Nói không căng thẳng là giả, nhưng Lâm Phức Phức lại rất mong chờ. Thậm chí từ tối hôm qua đã bắt đầu mong chờ, mong chờ có thể nhìn thấy anh, có thể hôn môi với anh, thậm chí có thể giống như buổi tối ba tháng trước… nhưng mà cô cũng hi vọng tất cả mọi chuyện xảy ra khi anh tỉnh táo.
Nếu chuyện này nói ra đại khái người khắp thiên hạ đều sẽ nói Lâm Phức Phức ngu ngốc, nhưng cô không hối hận, bởi vì chỉ có chính cô biết rõ nhất điều cô muốn là gì.
Giữa bọn họ có thể không có bất kỳ quan hệ gì, có thể không có bất cứ hứa hẹn nào, nhưng cho dù là như vậy thì cô có được anh một phút thôi cũng đã đủ rồi.
Khách sạn đã ở trước mặt, nhưng Lâm Phức Phức lại bắt đầu bứt rứt. Trong lòng như có thứ gì đó túm chặt, cô muốn nhanh chóng thoát ra.
Vào đại sảnh, được cho phép lên lầu, đến cửa thang máy.
Mãi cho đến khi đứng ở ngoài cửa phòng, Lâm Phức Phức vẫn rất căng thẳng, cô không tự giác được mà nhìn xung quanh mình, luôn cảm thấy bên cạnh mình sẽ có một người đột nhiên xuất hiện chất vấn bây giờ cô đang làm gì.
Hiện tại Mạc Dương rất được săn đón, paparazi theo như hình với bóng. Nhưng khách sạn lần này được bảo vệ rất tốt, cho nên người làm tạp vụ cũng không thể tự do ra vào, cô cũng phải trải qua mấy lần xác nhận mới có thể lên đây.
Vừa duỗi tay chuẩn bị nhấn chuông thì cửa phòng đã được mở ra.
Chưa đợi Lâm Phức Phức chào hỏi một tiếng, cô đã bị người trong phòng ôm vào rồi đè trên cửa.
Trên cơ thể người đàn ông còn mang theo hơi ẩm và mùi hương sau khi tắm gội, mấy sợi tóc ngắn ngủn vẫn còn đọng nước. Có một chút ý lạnh, nhưng dường như có thể thiêu đốt khuôn mặt của Lâm Phức Phức.
Mạc Dương dựa vào rất gần, giống như buổi tối ngày hôm đó. Anh đè cô ở góc tường, như đem cả người cô hợp vào trong ngực, cong eo nhìn thẳng vào cô.
“Em đến muộn.” Giọng nói anh khàn khàn.
Lần thứ hai dựa sát như vậy.
Hô hấp của Lâm Phức Phức rất loạn.
Cô yêu thầm người đàn ông trước mắt này mười năm, nhớ nhung mười năm, chờ đợi mười năm.
Nếu như ba tháng trước không có sự cố ngoài ý muốn kia thì dường như giữa bọn họ không tìm thấy bất kì lý do tiếp xúc nào… Ba tháng này Lâm Phức Phức thường xuyên nằm mơ, trong giấc mơ toàn là anh.
Bây giờ thì tất cả như mộng huyền ảo, thậm chí Lâm Phức Phức còn hoài nghi có phải là bản thân mình vẫn đang trong mộng hay không.
Lại một lần này nữa, hơi thở của người đàn ông này gần như vậy.