Con người lương thiện luôn tỏa ra ánh hào quang rực rỡ trên người.
Lâm Phức Phức gật gật đầu, đồng ý với cách nói của Chu Tiểu Cầm.
Lâm Phức Phức vào tòa soạn tạp chí đã được ba năm, đã được Trương Hằng giúp đỡ vô số việc. Hôm nay cũng như thế.
Nên phải cảm ơn sư huynh đàng hoàng, một bữa cơm chưa đủ để cô biểu đạt lòng biết ơn.
Trở lại chỗ làm việc, thấy các đồng nghiệp giống như lúc nãy, không có chuyện gì xảy ra, đều lo làm việc của mình. Lâm Phức Phức cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, tập trung vào công việc.
Sau khi nghỉ trưa Lâm Phức Phức nhớ ra bánh nướng anh đào vẫn đặt trong hộp chưa kịp đưa ra, cô cẩn thận lấy ra. Thực ra hôm qua lúc cô làm cái bánh nướng này cô cũng nghĩ tới khả năng không tặng được, nhưng mà cô rất muốn làm, nghĩ là chắc có lẽ cũng có một chút khả năng tặng được.
Chu Tiểu Cầm bên cạnh vừa tinh mắt lại tham ăn, sau khi nhìn thấy liền nhìn chằm chặp.
Lâm Phức Phức cười, đem hộp bánh nướng cho cô ấy: “Vừa làm tối hôm qua, muốn ăn không?”
“Có có có.”
Nhưng mà ít nhất thì vẫn có người thích bánh cô làm.
Thời gian nghỉ trưa luôn trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến thời gian làm việc.
Chức vụ trước mắt của Lâm Phức Phức là phụ trách hoạt động của các nền tảng truyền thông.
Các nền tảng truyền thông bao gồm: Weibo, WeChat, Tieba, fanpage trên WeChat v.v…
Cũng nhiều lúc xem như cô phụ trách marketing truyền thông, chủ yếu là dùng các nền tảng truyền thông để tiến hành hàng loạt tuyên truyền, mở rộng, tiếp thị sản phẩm…
Hộp thư công cộng của công ty đã có file video mà tối hôm qua có đồng nghiệp đã tăng ca biên tập ra, nhiệm vụ chủ yếu của Lâm Phức Phức là đem file này đăng lên các phương tiện truyền thông.
Đừng chỉ thấy công việc có vẻ đơn giản, nhưng mà thực ra lượng công việc rất lớn. Đăng video hoặc văn bản vào lúc cao điểm cũng phải suy xét đến thời gian, trong khoảng thời gian rạng sáng đến buổi sáng có lượng đọc thấp nhất, cho nên một số tin tức quan trọng sẽ không đăng vào thời gian này. Mà tới chín giờ tối lại là thời điểm lượng đọc tăng cao, thường thường thì sẽ đăng rất nhiều tin vào thời điểm này.
Bận rộn làm việc một ngày, lúc gần tới giờ tan ca Lâm Phức Phức nhận được một tin nhắn.
Cô click mở ra, trên tin nhắn viết chính là địa chỉ khách sạn và số phòng.
Xem tiếp thì thấy nickname người gửi thư cho cô là YANG.
YANG, Mạc Dương.
Anh chủ động gửi tin nhắn, cũng như lời anh nói tối hôm qua.
Dường như Lâm Phức Phức có tật giật mình, tim đập nhanh không thể tưởng tượng được, cô biết tin nhắn này thể hiện cho điều gì, cô biết.
Chu Tiểu Cầm bên cạnh gọi cô vài tiếng cô cũng không nghe thấy, vì thế cô ấy lại đây hỏi: “Cậu sao vậy? Có phải là người phụ nữ lúc sáng lại tìm cậu gây chuyện không?”
Lâm Phức Phức vội vàng tắt di động, chột dạ mà nói không phải.
“Vậy thì tốt rồi, tớ nói cậu nhé, đừng sợ loại người này.”
“Ừm.”