Đêm qua Lâm Phức Phức mộng xuân, trong mộng một người đàn ông bò vào cửa sổ phòng cô, cưỡng hôn cô, ấn cô lên tường.
Sau khi cô thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông thì không hề ngăn cản hoặc khước từ, đôi tay run run vòng ôm lấy cổ người đàn ông. Trong mộng, bối cảnh còn có một bài hát mà gần đây cô rất hay nghe What is a youth làm phối nhạc.
Tất cả xảy ra so với giấc mơ càng giống giấc mơ hơn.
Cùng với âm nhạc, Lâm Phức Phức ở dưới cơ thể người đàn ông biến thành một con rắn, cuối cùng biến thành nước.
Vì thế mà vào thời điểm sáng sớm nay khi đi ra ngoài ma xui quỷ khiến cô đã cầm thêm một chiếc ô.
Lúc này nhìn mưa to bên ngoài, cô cảm giác cuộc đời thật diệu kì.
Buổi chiều, văn phòng hành chính của tạp chí thời thượng YoBu bận rộn tối mắt tối mũi.
Đồng nghiệp chu Tiểu Cầm ngồi kế bên thật sự không thể ngồi yên, kéo kéo tay áo của Lâm Phức Phức: “Đi nhanh lên, mọi người đều đi hết rồi, đó chính là Mạc Dương đó a a a a a!”
Một tay Lâm Phức Phức cầm di động, một tay thì nhanh chóng cầm bút ghi lại đơn đặt hàng vừa mới định ra.
Ba giờ chiều nay hết hạn, chỉ riêng tiệm bánh ngọt trên Wechat cô đã thu được bảy đơn đặt hàng. Làm tiệm điểm tâm ngọt là công việc tay trái của Lâm Phức Phức, còn công việc chính thức của cô là phụ trách hoạt động phương tiện truyền thông của tòa soạn tạp chí.
Lâm Phức Phức phụ trách phần truyền thông, nói ngắn gọn là xử lý phía Weibo, Wechat, Tieba và các nền tảng phương tiện truyền thông khác. Những năm gần đây theo sự phát triển của truyền thông phương tiện, thời thượng cũng không chỉ còn là trên giấy.
Đừng thấy bây giờ doanh số của tạp chí giấy không cao, nhưng lượng đọc trên phương tiện truyền thông lại có thể đạt tới hàng trăm triệu lượt, lấy ví dụ Weibo chính thức phụ trách quản lý của Lâm Phức Phức đã có 10 triệu fan. Điều này khiến cô thường xuyên cảm giác giống như đi trên dây, sợ làm gì đó sai gây ra sóng gió.
Hai người vội vàng chạy xuống dưới lầu, không cần đoán dưới tầng đã chật như nêm cối.
Hôm nay Mạc Dương sẽ nhận phỏng vấn ở tòa soạn tạp chí, dự tính sẽ ở lại khoảng một tiếng đồng hồ.
Có một số người giống như là hóa thân của màu sắc rực rỡ, toàn bộ ánh mắt của cả người đều tập trung trên người anh. Vì anh mà bọn họ reo hò, nhận định anh chính là tình yêu cả đời của họ. Mọi người nói loại này gọi là tập trung trăm ngàn sự sủng ái cho một người.
Mặc dù biển người tấp nập nhưng dường như Lâm Phức Phức chỉ liếc mắt một cái đã thấy được Mạc Dương.
Làn da đen đi rất nhiều, tóc cắt ngắn, ngũ quan sắc sảo lại càng có vẻ thêm lập thể.
Anh mặc một chiếc áo thun có màu sắc đơn giản nhất, phía dưới mặc một chiếc quần vận động cotton, dưới chân đi một đôi giày thể thao trắng. Cách ăn mặc lần này giống như một sinh viên đại học, chỉ là hai đầu lông mày hơi badboy, lúc cười lên trông có vẻ hư hỏng.
Anh đứng ngay ngắn, nhưng cả người tản ra một cảm giác miễn cưỡng, vì nghĩ cho nữ MC nên lúc nhận phỏng vấn liên tục cúi đầu xuống.
“Không phải chiều cao công khai của Mạc Dương là 1m86 sao, vì sao nhìn Mạc Dương lại cao như thế? Chà chà, đây là cái tỷ lệ thần tiên gì vậy? Tất cả biển lớn đều là nước, tất cả Mạc Dương đều là chân.” Chu Tiểu Cầm nuốt nuốt nước miếng nói. “Người thật quả thật quá đẹp trai, cha mẹ sinh kiểu gì vậy, sao có thể sinh ra một người đẹp đến thế nhỉ?”
Lâm Phức Phức đứng bên cạnh không nhịn được than theo một câu: “Đúng vậy….”
Đều là ở trong bụng chui ra nhưng vì sao anh lại đẹp như thế.
Mạc Dương thành danh từ thời niên thiếu, lúc người khác đang học cấp ba nỗ lực thi đại học, anh đã tự mình làm nhạc, viết lời bài hát lên được đầu bảng xếp hạng.
Ra mắt gần 10 năm trời, hiện giờ nhân khí và tài nguyên của anh đều bùng nổ, cũng có nghĩa là đỉnh cấp lưu lượng.
Nhưng mà Mạc Dương lại khinh thường làm một lưu lượng, lúc thi đại học dự thi khoa đạo diễn, chuyển từ giới âm nhạc sang giới làm phim. Ngay trước đó không lâu, anh vừa kết thúc ba tháng quay phim ở Châu Phi, lần này tới tạp chí thời thượng YoBu chụp trang bìa tạp chí tháng chín.