Chương 25: Dã miếu kim Phật

Trong sương mù ẩn hiện vô số ngọn núi màu xanh lục, mặt trời sau lưng chim nhạn tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ sắc vàng.

Trong rừng cây, một vài lá cây bị gió bão cuốn rơi xuống trên mặt đất, khi giẫm lên phát ra những âm thanh sột soạt.

Một bóng hình mảnh khảnh chạy xuyên qua trong rừng cây, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía sau, sắc mặt nàng có chút hoảng loạn, dường như đang sợ phía sau có dã thú đang điên cuồng đuổi theo.

Khi nhận ra phía sau chỉ là một rừng cây yên tĩnh thì nàng mới cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhõm.

Thanh Đại chưa từng bước chậm lại, chỉ dám liên tục chạy về phía trước. Trong l*иg ngực truyền đến cảm giác buồn bực, nặng nề. Cũng không biết bất an trong lòng từ đâu mà đến, từng đợt từng đợt quấn lấy thần kinh của nàng làm cho nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Tần Tứ rốt cuộc cũng phát hiện nàng biến mất, hiện giờ bọn họ ở thành Lâm An công khai tìm người, cũng không biết là có tìm tới ngoại thành hay không.

Thanh Đại chợt nhớ tới Thúy Thúy, cũng không biết tình huống hiện tại của Thúy Thúy như thế nào. Thúy Thúy hôm qua bị nàng lừa đến thành Đông mua mứt trái cây, cũng chỉ là một người đáng thương bị nàng lừa gạt, lợi dụng. Tần Tứ tuy tàn nhẫn nhưng cũng là người sáng suốt, hắn chắc là sẽ không trừng phạt Thúy Thúy.

Về phần phụ mẫu nàng, lúc này cũng đã đi đến thành Quảng Lăng bày sạp buôn bán, Tần Tứ sẽ không tìm được tung tích của bọn họ.

"Hy vọng là như thế." Nàng thầm thở dài, hy vọng mọi thứ đều có thể phát triển thuận lợi. Nếu như có chuyện gì bất trắc thì cứ đổ hết lên người nàng.

Nàng không còn nghĩ đến những chuyện đáng sợ trong đầu nữa, chỉ chú tâm một đường đi về phía nam. Nàng hy vọng mình có thể trốn đi xa một chút, tìm chỗ núi rừng nào đó ở tạm trước. Chờ trận phong ba này trôi qua thì nàng cũng có thể đi tới một trấn nhỏ hẻo lánh nào đó tìm chút việc làm.

Đợi đến giờ Dậu buổi chiều, bầu trời đã dần ngả sắc hoàng hôn, Thanh Đại bước ra khỏi rừng. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy tầng tầng lớp lớp màu xanh biếc cao chót vót phía sau đã nhuộm một mảnh màu hồng. Núi non trùng trùng điệp điệp phía xa khảm lên từng vệt màu bạc, lóe ra giống như kim xà đang nhảy múa cuồng nhiệt.

Nàng từng bước bước ra khỏi khu rừng rộng lớn. Nếu không phải lúc này tình hình có chút cấp bách thì nàng cũng muốn dừng chân lại để thưởng thức cảnh sắc này.

Thanh Đại nhìn chằm chằm một lúc, liền không lưu luyến nữa mà tiếp tục đi về phía trước. Không lâu sau đó, nàng liền tìm được một dòng suối nhỏ, trên mặt nước cũng lóe ra một tầng sóng vàng óng ánh.

Nàng dừng lại ở chỗ này nghỉ chân một lát, khép tay đem nước suối hất vào mặt, cảm giác cực kỳ mát mẻ. Sau đó, nàng lại dùng nước suối rửa mặt rồi cẩn thận lau qua cổ và tay.

Chợt thấy trong suối có một bóng đen nhỏ đang lắc lư, nhìn rất linh hoạt. Thanh Đại không khỏi giật mình, mở to hai mắt nhìn qua, thì ra là một con cá chép. Nó đang tùy ý lắc lư trong dòng suối, đuôi cá đong đưa, làm bắn tung tóe lên một chút bọt nước.

Thế này có được xem như là đồ ăn tự đưa tới cửa không?

Thanh Đại nín thở, đứng ở bên bờ không dám chuyển động. Chỉ chờ cá chép từ từ bơi về phía này, nàng liền lập tức cúi người đưa tay bắt lấy!

Thân cá rất trơn, lực cũng lớn, nó lại liều mạng đong đưa thân cá, thiếu chút nữa là trượt khỏi tay Thanh Đại. Nàng hốt hoảng ném cá vào bờ, con cá giãy dụa trong đống cỏ chốc lát liền bất động.

Chỉ như vậy mà nàng đã mệt tới thở hổn hển. Nàng rửa tay, nhặt một ít cành cây khô rơi xuống, tìm một vị trí trống trải bên bờ suối rồi dùng một cây dài xiên qua con cá, dựng lên một cái giá đỡ đơn giản. Mặc dù nhìn vào không đẹp đẽ gì nhưng ít nhất là cái giá đỡ cũng khá vững.

Sau đó nàng bắt đầu đi tìm đá bên bờ sông để đánh lửa. Hai tảng đá va chạm mạnh vào nhau, nàng thử không biết bao nhiêu lần mới đốt được lửa.

Hơi nước như mây mù trắng ngà bốc lên, ngọn lửa đỏ đậm rực cháy lên chạm vào thân cá. Cá được nướng đến nhỏ ra vài giọt nước, rơi vào ngọn lửa, ngay khi nước tiếp xúc với cành cây khô có nhiệt độ cao liền phát ra âm thanh "tách tách".

Thanh Đại ngồi bên ngọn lửa, thỉnh thoảng xoay cây dài để con cá có thể chín đều. Ngọn lửa tạo thành một tầng ánh sáng màu cam vàng, dường như có những ánh lửa nhảy nhót trên các hàng cây.

Khói bếp bốc lên, tựa hồ nhuốm những áng mây phía trên thành màu đỏ rực, mang lại một cảm giác nóng bỏng.

Sắc trời càng ngày càng muộn, bốn phía đều ẩn mình vào hoàng hôn. Cũng may cá đã nướng chín, mặt ngoài cháy vàng, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Thanh Đại đợi cá nướng nguội một chút, liền thử cắn một miếng. Không có vị gì cả, chỉ có hương thơm của cá, miễn cưỡng cũng có thể nuốt được.

Nàng ăn cá rồi uống trà trong túi nước. Sau đó, lại nhìn cảnh sắc yên tĩnh bên dòng suối, phản chiếu lên ngọn lửa nướng cá trước mắt, nhìn rất là nhàn nhã.

Khi ăn xong, nàng liền múc một ít nước suối đến tưới lên ngọn lửa. Ngọn lửa "xèo" một cái liền bị dập tắt, chỉ còn lại than củi vẫn còn hơi hơi đỏ, lượn lờ bay lên một làn khói lẻ loi.

Nàng phủ thêm một lớp bùn đất lên trên, để cho ngọn lửa kia hoàn toàn tắt đi. Lại dùng chút cỏ dại phủ lên, che đi dấu vết ngọn lửa vừa cháy.

Thanh Đại nghỉ ngơi một lát, liền khởi hành đi tìm một nơi để nghỉ chân đêm nay. Bốn phía không có người, cũng không biết có thể tìm được một nơi để ở hay không.

Cũng may ông trời vẫn còn chiếu cố cho nàng, tại nơi cô đơn hoang dã như này lại xuất hiện một ngôi miếu.

Giống như một ngôi miếu hoang, bờ tường xám xịt loang lổ, lá vàng trên tấm biển đã rớt sạch, chỉ có thể nhẹ nhàng phản chiếu ba chữ "Vũ Thần Miếu".

Thanh Đại đẩy cửa đi vào, phát hiện trên đỉnh có một bức tượng Phật mặc kim y đã bong tróc, trên đầu còn có không ít mạng nhện.

Có lẽ thành Lâm An mưa rơi không ngừng, dân chúng lầm than, đã không còn ai tiếp tục tin tưởng Vũ Thần. Vũ Thần Miếu cũng dần dần tiêu điều không có người đến, chỉ có gió núi, dòng suối ở cạnh nó mấy năm nay.

Thanh Đại khẽ thở dài, đi vòng quanh miếu một vòng, không phát hiện có con gì lạ, nàng liền quyết định đêm nay nghỉ chân tại đây.

Nàng đi ra tìm một chỗ trống, dùng xiêm y trải trên mặt đất coi như là giường tạm thời.

Nghiêng người nằm xuống, nàng nhìn ra ngoài khe hở cửa sổ ngôi miếu. Bên ngoài là ánh trăng yên lặng trong trẻo, đem hình ảnh xanh đen của ngọn núi trôi về phương xa, cây cối rậm rạp, hoặc là dày hoặc nhạt vẽ ra.

Nơi này lại càng lộ ra vẻ u ám cùng thê lương của chốn hoang dã, so với lúc hoàng hôn thoạt nhìn còn ghê người hơn một chút.

Trên nóc ngôi miếu có vài tiếng động, tựa như tiếng mèo hoang kiễng mũi chân nhẹ nhàng đi qua. Gió núi gào thét qua vùng hoang vu, giống như tiếng gào khóc thê lương.

Thanh Đại không khỏi ôm chặt áo khoác che trên người, cố không để ý đến tiếng động cổ quái vang lên bên ngoài.

Dần dần, bên ngoài bắt đầu có tiếng mưa rơi xuống đất. Ẩn đi hết thảy những tiếng động kỳ lạ, tiếng mưa tí tách làm cho Thanh Đại dần chìm vào giấc ngủ, nặng nề tiến vào mộng đẹp.

******

Nửa canh giờ trước.

Tiếng nước chảy róc rách không ngừng, một bóng người cao lớn đi dọc theo bờ suối, áo choàng gấm mây trên người theo gió nhẹ nhàng lay động.

Đêm tối mát mẻ, yên tĩnh. Mặt nước hiện lên bóng ánh trăng, không ngừng lưu động, phản chiếu lên khuôn mặt của người nọ. Ánh sáng mờ nhạt, căn bản không đâm thấu được vẻ mặt âm trầm của hắn.

Hắn dừng lại ở một nơi, nhìn vào chỗ bùn và cỏ khô hơi chất đống ở dưới chân mình. Dùng chân đá văng ra một chút, liền lộ ra khúc gỗ bị đốt thành màu đen bên dưới.

Người nọ dường như phát giác cái gì đó, hơi nhếch khóe môi, ẩn ý nguy hiểm chậm rãi tràn ra.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, vài ngọn đuốc đung đưa lóe lên trong bóng đêm, phản chiếu hơn chục bóng người hiểm ác đi theo phía sau nam nhân. Bọn họ giống như loài sói tập kích con mồi, trong mắt hiện lên thần sắc kiêu ngạo khi con mồi rơi vào trong lưới.

Nàng ấy trốn cách đây không xa.