Bầu trời trở nên trắng xóa, từ trong những đám mây xanh chợt lóe lên một vài tia sáng mờ nhạt nhỏ bé. Nhưng một lúc sau, ánh bình minh xanh biếc lặng lẽ xuyên qua những ngọn núi cao và hiểm trở, thấp thoáng len lỏi qua những bụi cây, chiếu vào những bức tường trắng ngói đen trên mảnh đất Giang Nam.
Những chú chim ngượng ngùng mà kêu từng tiếng nhỏ, chỉ dám nhút nhát núp sau những tán cây kêu vang. Mắt thấy bầu trời đã trở nên trắng xóa, mới cả gan ngân tiếng, ríu rít cả một mảng trời, cây lá cũng rung động hòa làm một với chúng nó.
Trạch, mặc dù khuê phòng nhỏ nhưng lại được bài trí hết sức tao nhã, khiêm tốn.
Ở trên giường, Thanh Đại bị đánh thức bởi tiếng chim hót, nàng chau mày khẽ tỉnh giấc. Nhìn thấy ánh nắng trắng xóa xuyên qua khung cửa sổ và những bóng cây xanh khẽ đung đưa ở bên ngoài. Nàng sững sờ một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Đầu đau như búa bổ, mới nhớ ra hôm qua mình đã uống say. Cũng không biết làm sao mình có thể về tới lầu Phong Nhạc, tâm trí nàng rối bời, không nhớ rõ gì cả.
Cũng không biết mình có làm điều gì mất mặt trước Tần Tứ không.
Thanh Đại hoảng hốt, nàng từ từ nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua trước khi nàng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, chính là bộ dáng giận giữ của Tần Tứ. Biểu cảm với đôi lông mày lạnh lùng như muốn ăn thịt người, cực kỳ sống động, như thể muốn ngay lập tức lao ra khỏi ký ức nhảy tới vồ nàng.
“Haiz.” Thanh Đại khẽ thở dài, xem ra nàng đã làm chuyện gì đó rất mất mặt.
Thanh Đại buồn bã đứng dậy, đột nhiên cảm thấy trước ngực trống trãi. Lúc này nàng mới phát hiện y phục mình lộn xộn, thắt lưng bị bung ra, ngay cả phần áo yếm cũng hơi lệch đi.
Chẳng lẽ nàng say tới mơ hồ, cứ thế thay y phục trước mặt người khác?
Khuôn mặt của Thanh Đại thoáng chốc đỏ bừng, lại nghĩ đến Tần Tứ, vẻ mặt càng thêm xấu hổ. Chỉ hy vọng hắn không chứng kiến mấy cảnh này, mà lúc nàng cởi y phục cũng là lúc hắn rời đi.
Ối... không nghĩ về nó nữa.
Đêm qua còn chưa tắm rửa, cơ thể cũng không nhanh nhẹn.
Gạt bỏ mấy suy nghĩ đang sôi sục trong đầu, nàng bước tới mở cửa, gọi Thúy Thúy vào chuẩn bị nước tắm. Tiểu nha đầu Thúy Thúy thấy Thanh Đại tỉnh dậy lập tức vui mừng chạy đến như con chim sơn ca, nhưng khi đến trước mặt Thanh Đại thì thấy ánh mắt buồn bã của nàng, Thúy Thúy do dự nói: “Thưa phu nhân, có phải là người đã cãi nhau với đốc chủ không ạ?”
Thanh Đại đảo mắt nghi ngờ đáp: “Chưa bao giờ... Hôm qua có xảy ra chuyện gì không?”
Thúy Thúy nhớ tới ngày hôm qua, vội vàng đến phòng của Thanh Đại để hầu hạ nàng, vừa tới cửa sân đã gặp được đốc chủ cao cao tại thượng đang bước tới. Vẻ mặt kiêu ngạo, khí chất lạnh lùng bất khả xâm phạm như một vị thần.
Thúy Thúy vô tình liếc nhìn vị đốc chủ đó, ánh mắt dữ dội đến thấu xương, vẻ mặt vô cùng ảm đạm, sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, nhưng không thấy ngài có ý định xử lý mình, chỉ nghe thấy giọng nói trầm trầm như đang kìm nén cơn tức giận của mình.
“Chăm sóc tốt chủ nhân của ngươi.”
Trông đốc chủ rất tức giận, hay là ngài đã cãi nhau với phu nhân?
Thúy Thúy cảm thấy lạnh sống lưng khi nhớ lại. Nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của Thanh Đại trước mặt mình, không muốn nàng buồn nên vội lắc đầu như cái trống tỏi, hàm ý che giấu rất rõ ràng: “Không đâu ạ, đốc chủ rất tốt, hôm qua lúc ngài rời đi còn cười bảo nô tỳ chăm sóc tốt cho nhân!”
Cười sao? Mấy tháng ở bên Tần Tứ, có bao giờ nàng thấy hắn thật tâm mà cười đâu?
Thanh Đại vừa nghe, sắc mặt còn buồn bã hơn lúc nãy. Chắc chắn đêm qua nàng đã chọc giận Tần Tứ. Cả hai đều ở chung một phủ, ngửa mặt không thấy cúi đầu cũng thấy, làm sao có thể bình tĩnh mà đối mặt với hắn chứ.
Ai… sao lại vậy cơ chứ, nhưng tóm lại vẫn phải đi xem Tần Tứ như thế nào rồi.
*** ***
Thanh Đại rửa mặt sạch sẽ rồi dùng bữa sáng, đợi một lúc, canh khoảng thời điểm Tần Tứ đã tỉnh, nàng lập tức đứng dậy đi tìm hắn.
Bản chất hắn hung ác nham hiểm, vui vẻ nhất là khi hành hạ người khác để người khác hầu hạ mình. Chỉ cần Thanh Đại cúi đầu trước mặt hắn một lúc, hắn có thể sẽ nguôi giận.
Nàng vốn dĩ định tới để giúp hắn thay y phục, nhưng lúc tới đã không thấy người đâu.
Thanh Đại tìm hết các gian trong sân nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tần Tứ. Nàng lại đi qua thư phòng, quả nhiên thấy được hai nội thị đang chờ ngoài cửa. Tần Tứ đã đến thư phòng từ sáng sớm để xử lý các chính sự, một chút thời gian rảnh rỗi cũng không có.
Nội thị bên ngoài thấy Thanh Đại tới, biết rằng địa vị của nàng đã khác trước, không quay đầu đi xin chỉ thị của Tần Tứ cho nàng tiến vào hay không, thay vào đó nhẹ nhàng mở cửa sẵn, cung kính hướng vào trong nói: “Đốc chủ, có phu nhân đến thăm ngài.”
Nói xong, hắn mời Thanh Đại đi vào.
Thanh Đại không muốn làm phiền lúc Tần Tứ đang bận, thấy người hầu đã làm tới như vậy nên nàng chỉ đành bước vào.
Tình cờ Tần Tứ đang xem một bức thư, thấy nàng đi vào, hắn ngước mắt lên nhìn, trong mắt hiện lên cảm giác yên lặng, hờ hững.
Vẻ mặt Tần Tứ thản nhiên, không có một chút lo lắng gì, nhưng không có vẻ như là đang tức giận.
Ánh mắt Tần Tứ dừng lại trên khuôn mặt có hơi rụt rè của Thanh Đại, đôi mắt dịu dàng, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi hơi hé mở lộ ra hàm răng trắng sáng.
Ánh mắt Tần Tứ vô thức chuyển động, ánh mắt di chuyển tới ngực nàng, không biết nghĩ gì khẽ giật mình, lập tức đưa mắt nhìn lại bức thư trong tay.
Ngón tay mảnh khảnh cầm lấy bức thư, cảm giác màu mực trên trang giấy đang nhòe đi, một chữ cũng không đọc được.
Thanh Đại nhận ra sự kỳ lạ của Tần Tứ, nhưng không nói ra nàng chỉ ngập ngừng rồi nói: “Đốc chủ, hôm qua thần thϊếp có làm gì có lỗi xin đốc chủ thương tình bỏ qua.”
Nàng không nhớ những chuyện xảy ra đêm qua?
Mà... Cho dù có biết thì nàng vốn dĩ là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng về mà.
Tần Tứ giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng thầm mắng bản thân ở trong triều đình rung chuyển nhiều năm, oai phong lừng lẫy, gian trá xảo quyệt, sao có thể để mất mặt trước mặt một nha đầu được.
Ngẩng đầu lên, Tần Tứ đã trở lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, nhíu mày nhìn chằm chằm vào nàng, lạnh giọng cảnh cáo: “Lần sau nếu ngươi còn dám tái phạm, bổn đốc sẽ không tha cho ngươi.”
Thanh Đại biết Tần Tứ đang cho nàng một lối thoát, nên đã nhanh chóng đồng ý, sau đó đi đến nắm chặt vai hắn với vẻ mặt dịu dàng, Tần Tứ cũng không ngăn cản.
Thời gian chầm chậm trôi, dường như khoảng thời gian hai người ở với nhau cũng không có gì khó khăn.
Bên ngoài, nắng vàng đỏ rực ấm áp dễ chịu, ánh nắng vàng rực rỡ tràn ngập trên các mái ngói ở Giang Nam. Những mảng nước đọng lại trên mặt đất cũng phản chiếu lại nắng vàng, soi bóng ánh mặt trời đỏ rực chiếu rọi lên những bức tường trắng ngói đen ở xung quanh.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi không mưa, thời tiết quả thực rất thoải mái và yên tĩnh.
Trong phòng, Thanh Đại hầu hạ Tần Tứ. Lực bóp vai của nàng không tồi, khiến cho Tần Tứ cảm thấy rất thoải mái.
Nàng xoa nhẹ một lúc, suy nghĩ bắt đầu trống rỗng, dần dần nhớ tới phụ mẫu mình ở gần thành Lâm An, trong lòng bắt đầu có chút bất an, khoảng cách gần như thế nàng cũng muốn ghé qua thăm hai người.
Khi Tần Tứ tạm nghỉ, Thanh Đại vội đưa cho hắn một tách trà. Lá trà mới pha, khi ủ tự nhiên sẽ thơm hơn trà của mấy ngày trước.
Tần Tứ chậm rãi nhấp nắp trà, phe phẩy lá trong ly rồi hớt bọt trà, uống ngụm trà Long Tĩnh, hương thơm của trà thoang thoảng trong miệng.
Bộ dạng hắn thản nhiên tự đắc, tâm trạng có vẻ như rất tốt.
Thanh Đại cảm thấy đây là một cơ hội, lập tức mở miệng nói: “Đốc chủ, thϊếp có một chuyện muốn nhờ.”
Tần Tứ liếc nàng một cái, ra hiệu có thể tiếp tục nói.
Thanh Đại vui mừng khôn xiết, nàng không dám trực tiếp nói thẳng mục đích của mình, chỉ lấy cớ nói: “Đây là lần đầu tiên thϊếp đến An thành, nên cũng chưa bao giờ đi ra ngoài để xem kỹ bên ngoài như thế nào. Thϊếp… thϊếp có thể nhân cơ hội này ra ngoài du ngoạn không?”
Thật ra nội tâm của nàng vẫn là một đứa trẻ, mong muốn du ngoạn đây đó.
Tần Tứ nghe vậy, ánh mắt hiện lên chút hứng thú, thản nhiên nói: “Khi nào bổn đốc ngăn cản ngươi ra khỏi phủ?”
Nàng muốn rời phủ, tất nhiên là có thể. Chỉ là mấy ngày trước chưa bắt được tên thích khách, cỏ cây còn chưa diệt tận gốc để lại tai họa nguy hiểm. Có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào phủ, nơi này tất nhiên so với bên ngoài an toàn hơn.
Hắn dừng lại một chút, sau đó giọng điệu trở nên lạnh hơn: “Bên ngoài vẫn chưa yên ổn, bổn đốc sẽ phái hộ vệ cho ngươi. Đừng chỉ du ngoạn mà lỡ giờ quay về.”
Thanh Đại vui mừng thốt lên, nhưng thật ra nàng lại cảm thấy hơi thụ sủng nhược kinh. Nàng nghĩ rằng Tần Tứ sẽ từ chối yêu cầu đó, nhưng không ngờ hắn lại sẵn sàng đồng ý như vậy, còn phái người bí mật bảo vệ sự an toàn của nàng.
Thanh Đại thở dài nhẹ nhõm, ấn tượng đáng sợ về Tần Tứ trong lòng nàng có chút thay đổi.
Hóa ra hắn không máu lạnh như vậy.
Tần Tứ nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Thanh Đại, vẻ mặt bình tĩnh bỗng xuất hiện một tia khinh thường, trầm giọng nói: “Ngốc.”
Tâm trạng Thanh Đại đang vui vẻ đột nhiên lắng xuống, ấn tượng về hắn lại thay đổi.
Tần Tứ chính là cái đồ xấu xa!