Chương 15: Mưa bụi Giang Nam

Trời đổ cơn mưa phùn lất phất, hơi nước bao phủ toàn bộ Giang Nam, dọc theo hai bờ sông những căn nhà tường trắng ngói xanh cũng trở nên mông lung trong màn mưa, hoà lẫn vào núi đồi quanh co, tăng thêm cảm giác mơ hồ và thần bí cho Giang Nam.

Đại trạch viện vừa thanh nhã, vừa tinh xảo, lan can được điêu khắc bằng gỗ, cửa sổ chạm rỗng hình hoa, đình đài lầu các.

Vài bóng người mặc trang phục màu đen lướt qua rất nhanh trong màn mưa. Người nhẹ như chim yến, điểm mũi chân nhảy trên nóc nhà, chỉ mấy cái, chẳng mấy chốc đã vững vàng hạ xuống trong đại trạch viện, rồi lập tức hướng về phía chủ vị quỳ xuống.

Tần Tứ đang ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt sâu như hồ nước, ngón tay chậm rãi gõ mặt bàn. Một tiếng rồi lại một tiếng giống như hồi chuông cảnh báo gõ vào lòng đám cẩm y vệ mặc thường phục đang quỳ ở dưới.

Một cẩm y vệ đứng đầu cung kính quỳ sụp trên đất, hai tay ôm quyền, đầu cúi thấp. Trên người y còn đọng nước mưa đang nhỏ giọt, sàn nhà đã bị ướt một mảng.

Tần Tứ chưa từng giương mắt, giọng nói lạnh lùng nhạt nhẽo, tuỳ ý hỏi: “Thế nào rồi?”

Cẩm y vệ thuộc quyền quản lý của Đông Tập Sự Xưởng, đi theo Đông Xưởng nhiều năm, bọn họ đã sớm biết sự lợi hại của Đốc Công Tần Tứ nên không hề dám có nửa phần bất kính với hắn, nghiêm túc đáp: “Đốc chủ, bọn thuộc hạ đã bắt được một tên thích khách đến ám sát nhưng không ngờ trong răng hắn ta có giấu thuốc độc. Hắn đã tự sát rồi.”

“Vẫn còn một tên còn sống, thuộc hạ… thuộc hạ hành sự bất lực, đã để hắn chạy thoát!”

Hai cẩm y vệ bên cạnh đến thở cũng không dám thở, chỉ có thể cúi đầu quỳ, thân thể run lẩy bẩy đã làm bại lộ cảm xúc bất an của họ.

Cẩm y vệ đứng đầu cắn răng, hai hàm răng siết chặt vì căng thẳng, giống như đang cố nén nỗi sợ hãi. Bọn họ làm việc thành ra như vậy, dựa theo quy tắc của Đông Tập Sự Xưởng thì bọn họ đều nên tự chặt một cánh tay.

Không ngờ Tần Tứ nghe bọn họ nói xong sắc mặt vẫn như thường, trông không như tức giận. Hắn bình tĩnh bưng một chén trà nhỏ trên bàn lên, sát ý lạnh lẽo lộ ra trong đôi mắt hắn.

Không khí xung quanh trong nháy mắt đều đông lại, trong phút chốc mấy cái bàn đều vỡ tan, chỉ trong chớp mắt mọi thứ đều vỡ thành bột.

Không ít bột phấn dính vào y phục của cẩm y vệ. Gã hoảng sợ nhìn những hạt bụi phiêu tán trong không trung, chỉ sợ chính mình trong nháy mắt sẽ biến thành một đống thịt nát không còn hơi thở.

Giọng của cẩm y vệ run lên: "Thuộc hạ khẩn cầu Đốc chủ ban thêm một cơ hội nữa, nếu như không thể bắt được tên thích khách đã đào tẩu kia, thuộc hạ nhất định sẽ tuân theo xử trí của Đông Tập Sự Xưởng.”

Tần Tứ nhìn lòng bàn tay đang cầm chén trà của mình. Ở nơi đó có một miệng vết thương do đỡ mũi tên bắn đến để lại. Hắn híp mắt, ấy vậy mà không hù doạ cẩm y vệ nữa, chỉ thản nhiên mở miệng nói: "Lui xuống đi.”

Cẩm y vệ giống như trút được gánh nặng, lập tức ôm quyền thở hắt ra một hơi, chậm rãi lui về phía sau vài bước, sau đó một bước nhảy vào màn mưa mù mịt.

Tần Tứ thuận thế nếm thử nước trà nhưng lại cảm thấy chén trà này không hề hợp khẩu vị chút nào. Hắn lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vừa muốn đặt xuống lại nhận ra cái bàn vừa rồi đã bị hắn làm hỏng trong cơn tức giận. Ánh mắt hắn trầm xuống, lập tức ném chén trà vào đống bột phấn trắng kia.

Thật là chẳng có việc gì khiến hắn vừa lòng.

Tần Tứ không khỏi nhéo nhéo mi gian đang phát đau. Nhiều năm liền, hắn ở trong triều làm không biết bao việc ác, những kẻ hận hắn nhiều tới mức không kể xiết, đối phó với những tên thích khách muốn lấy mạng mình là chuyện thường xảy ra như cơm bữa.

Nhớ lại cảm giác khẩn trương lúc mũi tên bắn tới, lúc đó hắn đang đi dưới mưa, tốc độ không nhanh, cho dù thích khách không thể nhắm trúng mục tiêu, cũng không nên chệch mục tiêu nhiều như vậy.

Cho nên rất rõ ràng, mũi tên đó chính là nhắm vào Thanh Đại.

Có người muốn đưa nàng vào chỗ chết!

Ánh mắt Tần Tứ càng thêm thâm trầm. Hắn nghiêm mặt ngồi ở sảnh chính một mình hồi lâu.

Bỗng nhiên khoé mắt hắn liếc thấy có một con bồ câu trắng vì ướt đẫm nước mưa mà lảo đảo bay đến. Con bồ câu bay vào rồi đậu ở một chỗ trên giá. Tần Tứ ngầm hiểu là có tin tức đưa tới, đứng dậy lấy một bức thư cột ở dưới chân bồ câu ra.

Giấy viết thư hơi ẩm ướt nhưng nước mưa lại chưa ảnh hưởng đến nội dung bên trong.

Là mật tín mà Tống Nguyên đang ở kinh thành truyền tới, nội dung đại khái chính là bẩm báo lại hướng đi trong Đông Tập Sự Xưởng và triều đình, trong đó cũng có vài việc lông gà vỏ tỏi không đáng nhắc đến.

Trong cung có mấy vị nương nương mang long chủng lại liên tiếp bị người âm thầm ám hại, không giữ được long chủng.

Hắn cũng không để ý có hay không có người bị thương, hắn chỉ không muốn thủ hạ của Lương Vương là người có mang long chủng. Cho dù hắn đã sàng lọc nữ tử tham dự tuyển tú mấy lần mới đưa lên cũng không thể cam đoan những nữ tử kia đều là trong sạch.

Nữ tử ở hậu cung phức tạp, có vài con cá lọt lưới cũng không có gì là lạ.

Còn về việc là người phương nào, vì mục đích gì muốn cản trở không cho phi tần hạ sinh long chủng… bây giờ không phải là lúc hắn lo lắng.



Đình viện, mưa phùn rả rích.

Thanh Đại sau khi suýt chút nữa trúng tên của thích khách thì đã bị người gấp rút đưa đến căn nhà này. Ở đây đã sắp xếp nha hoàn hầu hạ từ trước, các nàng thông minh lương thiện, trước khi xảy ra chuyện đã đun xong canh gừng đặc. Thanh Đại vừa đến đã được uống một chén canh gừng, dạ dày ấm áp, khí lạnh trên người cũng bị đuổi đi.

Thân thể cũng vì thế mà thoải mái hơn rất nhiều.

Giờ phút này nàng đang dựa vào bên cửa sổ ngắm màn mưa mịt mù, thong thong thả thả như người được vẽ trên một cuộn tranh tao nhã phiêu dật.

Đôi mày liễu hơi cau lại, suy nghĩ trong lòng nàng bay tán loạn.

Nàng mơ hồ đoán được những tên thích khách kia đến gϊếŧ mình, cảm giác khủng bố khi cận kề với cái chết ấy… Nàng không muốn lại phải trải qua lần thứ hai.

Nhưng vì sao phải gϊếŧ nàng? Thích khách là do kẻ nào phái đến?

Nàng chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, sao có thể gây thù chuốc oán với ai?

Thanh Đại nghĩ rồi lại nghĩ, kẻ thù đầu tiên mà nàng có thể nghĩ đến chính là thái hậu đang ở chốn kinh thành xa xôi kia. Tuy nói rằng thái hậu ghét nàng nhưng cũng không đến mức phải đợi đến khi nàng đến phía nam mới ra tay, thái hậu hoàn toàn có thể tìm một cơ hội giải quyết nàng ngay tại kinh thành.

Sắc mặt nàng trầm trọng, cuối cùng vẫn quyết định để tâm hơn. Mấy ngày sắp tới nhất định phải cẩn thận đề phòng một chút, đừng để ai bị trúng mai phục của thích khách.

Xuyên qua cửa sổ, nàng nhận thấy có người đang che ô làm bằng giấy dầu đến đây. Thì ra là nha hoàn Thuý Thuý hầu hạ bên cạnh nàng đang bước trên con đường đầy sỏi, đế giày sẫm màu tránh đi nước mưa, trong tay còn xách theo một cái hộp đựng thức ăn màu son khắc hoa.

Thanh Đại liền thu lại những tâm sự nặng nề, đứng dậy đi đón Thuý Thuý.

Thuý Thuý bưng từ trong hộp đựng ra vài món điểm tâm trái cây ngon miệng. Thanh Đại nhìn lướt qua một lần thì thấy có bánh hoa quế hương thơm tỏa ra bốn phía, có bánh mứt táo ngọt ngào thơm ngon, có bánh dày đường đỏ mềm mại, có nước đậu vàng giải khát, còn có một bình trà xanh hương hoa.

Một mình Thanh Đại ăn không hết nên liền bảo Thuý Thuý cùng ngồi xuống ăn. Thuý Thuý vừa nghe nàng nói vậy thì vội vàng lắc đầu. Nàng biết địa vị của chủ tử và nô tài khác nhau, vốn không thể bình đẳng ngồi cùng bàn được.

Thanh Đại dịu dàng khuyên bảo nàng vài câu, Thuý Thuý mới giống như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than mà ngồi xuống ghế. Dù sao Thuý Thuý cũng chỉ mới là một cô nương mười một mười hai tuổi, tính cách đơn thuần, cũng không có tính cảnh giác, rất nhanh đã thả lỏng lại.

“Lúc nô tỳ chưa thấy phu nhân còn tưởng rằng người tới chính là một người… chính là một vị tiểu thư có tính cách con nhà quan cơ.” Thuý Thuý xấu hổ cười nói: “Thuý Thuý thật không ngờ phu nhân lại hiền lành hoà nhã như thế.”

Thanh Đại nghe Thuý Thuý nói chỉ nhẹ nhàng cười cười, không nói lời nào.

Thuý Thuý lau vụn điểm tâm dính bên mép, vỗ vỗ tay áo rồi lại châm thêm trà cho Thanh Đại: “Nghe nói phu nhân là người từ phương bắc tới ạ? Nhưng nô tỳ thấy phu nhân còn ôn nhuận điềm tĩnh hơn cả những nữ tử thành Lâm An Giang Nam này nữa.”

Rốt cuộc chỉ là lời ngon tiếng ngọt của một đứa trẻ con, Thanh Đại nghe rồi cũng không để ở trong lòng, chỉ là lần này nàng lại chú ý đến một từ nào đó trong lời nói của Thuý Thuý. Nàng không khỏi để tâm, cẩn thận dò hỏi: “Ngươi nói nơi này là thành Lâm An sao?”

Thuý Thuý gật đầu thật mạnh, trong giọng nói vẫn còn mang theo một chút tính trẻ con còn chưa mất đi: “Phu nhân, nơi này chính là Tiễn Đường Lâm An, là nơi linh tu bảo địa có danh ở Giang Nam đó.”

Hôm đó khi lên bờ là đúng lúc trời đổ mưa to, nàng không thể phát hiện ra nơi này là đâu, giờ nghe được Thuý Thuý nói mới biết đây là Tiễn Đường Lâm An ở phía nam.

Thanh Đại rũ mi, cẩn thận suy nghĩ. Nếu như nàng nhớ không lầm thì phụ mẫu của nguyên chủ vốn ở trong một thôn nhỏ sâu trong núi ở gần thành Lâm An.

Nhớ tới phụ mẫu, tâm tình của Thanh Đại không kìm được mà hơi hạ xuống, sống mũi cũng cay cay, nghĩ đến có lẽ là nguyên thân nhớ thương phụ mẫu đã lâu, không chịu được cảm xúc như vậy.

Trước đó thái hậu từng lấy phụ mẫu ra uy hϊếp nàng, lần này thích khách còn không biết là do ai phái đến, nếu thật sự là thái hậu…

Sắc mặt Thanh Đại càng thêm phần ưu sầu. Dẫu sao nàng cũng lo lắng cho sự an toàn của phụ mẫu.

Nàng nghĩ, nếu được thì nhất định phải đi thăm bọn họ một chuyến, nàng mới có thể yên tâm.

-->nếu thấy truyện hay hãy đánh giá 10 sao, cmt, đề cử truyện để mình có động lực ra chương nhé