Chương 27: Tình thế nghiêm trọng

Nghe được Âu Văn Hải nói như vậy, biểu tình trên mặt Hà Đông Tiến rốt cục hơi có chút biến hóa, trong lòng cũng âm thầm thở dài một hơi, cuối cùng cũng không có như tưởng tượng của mình, tuy rằng thái độ của Âu Văn Hải cũng không trong sáng, thế nhưng tối thiểu mình còn có thể nghĩ biện pháp.

Ba mươi tuổi làm đến vị trí phó chủ nhiệm khu ủy, Hà Đông Tiến vô luận là năng lực hay là trình độ phỏng đoán tâm tư của người khác tự nhiên đều không thể nghi ngờ, gã tự nhiên hiểu không phải Âu Văn Hải dự định tiếp nhận mình, mà là đối phương mới đến, còn không nghĩ ra đối tượng thứ nhất để khai đao mà thôi.

Hà Đông Tiến rõ ràng, mình nếu như muốn ở lại trong lòng Âu Văn Hải, muốn tiến bộ, nhất định phải lấy ra quyết đoán, công tác của phòng làm việc chính phủ khẳng định là phải làm tốt, quan trọng nhất là, mình phải cho Âu khu trưởng nhận thức được tầm quan trọng của mình, đồng thời muốn thành tâm phúc của Âu khu trưởng.

Nói đến tâm phúc, đi ra phòng làm việc của Âu Văn Hải trong đầu Hà Đông Tiến bỗng nhiên nhớ tới thân ảnh của Lục Duệ, người trẻ tuổi này mình gần như chỉ biết tên rất rõ ràng là tâm phúc của Âu Văn Hải, xem ra chính mình phải bắt tay vào làm từ trên người của hắn.

Đứng ở trong phòng làm việc của mình, Hà Đông Tiến suy nghĩ nửa ngày, vừa lúc thấy Lục Duệ từ ngoài cửa lớn tiến đến, Hà Đông Tiến lập tức nở nụ cười.

"Lục thư ký, đã trở về?"

Lục Duệ không ngờ rằng nhân vật thực quyền của phòng làm việc chính phủ Hà Đông Tiến dĩ nhiên lại chờ mình, nhất thời lấy làm kinh hãi. Tuy rằng nói là về nhà, bất quá đều là lời nói khách sáo, Lục Duệ có ngốc cũng sẽ không khiến cho Âu Văn Hải một mình một người tham gia họp công tác khu trưởng lần đầu tiên sau khi tiền nhiệm. Qua loa ăn một ngụm cơm ở bên ngoài, ước chừng thời gian không khác biệt lắm, Lục Duệ mới vừa về.

"Hà chủ nhiệm, ngài có chuyện gì muốn phân phó sao?"

Lục Duệ tuy rằng không có giao tiếp cùng Hà Đông Tiến, thế nhưng cũng biết cái phó chủ nhiệm của phòng làm việc chính phủ tối thiểu cũng đều là tâm phúc của khu trưởng, Hà Đông Tiến cho dù không có quan hệ sâu với Lý Hiếu Đức, cũng tuyệt đối không phải một người đơn giản, nói đi nói lại đương nhiên là cẩn thận, rất sợ đối phương bắt được nhược điểm.

Hắn lại không ngờ rằng Hà Đông Tiến có thể rất khách khí nói: "Là như thế này, Âu khu trưởng vừa rồi chỉ thị, muốn chứng thực trung ương của thông báo về lãnh đạo cán bộ trẻ tuổi hóa, làm chủ nhiệm phòng làm việc, tôi cũng không dám không tôn trọng chỉ thị của trung ương và lãnh đạo, dựa theo quy định, cậu là thư ký của khu trưởng, dựa theo quy định, công việc và hồ sơ của cậu cần chuyển đến đây. Cậu xem, lúc nào có thời gian, đem công việc chuyển đến đây, tôi cho người an bài nhà ở và các thứ khác cho cậu."

Lục Duệ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới tới, dựa theo quy định, Âu Văn Hải làm khu trưởng hưởng thụ đãi ngộ cấp chính xử, mình là thư ký của ông ta, tuy rằng là cán sự, nhưng bình thường hẳn là sẽ kiêm nhiệm phó chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ, hưởng thụ đãi ngộ cấp phó khoa. Hà Đông Tiến này xem ra là tới lấy lòng mình.

Nghĩ tới đây, hắn mỉm cười, nói với Hà Đông Tiến: "Vậy đa tạ Hà chủ nhiệm, sau này còn mời ngài chiếu cố nhiều hơn. Bất quá hồ sơ của tôi hẳn là còn đang ở chính phủ hương Duyên Giang, trước đó vừa tốt nghiệp, tôi ở đây làm một thời gian, không ngờ rằng công tác đổi nhanh như vậy."



Hà Đông Tiến con mắt chớp chớp, cười ha ha gật đầu nói: "Vậy lúc nào cậu nói một tiếng, tôi phái xe đưa cậu đi lấy." Nói xong, lúc này mới cười tủm tỉm xoay người đi. Thế nhưng trong lòng nổi lên một trận kinh ngạc, không ngờ rằng Lục Duệ lại có thể có quan hệ cùng Âu Văn Hải tại hương Duyên Giang, gã nghe nói, Âu Văn Hải cũng là từ vị trí phó bí thư đảng ủy của hương Duyên Giang trực tiếp nhắc tới khu trưởng. Chẹp, vận khí tốt!

Lục Duệ đi tới phòng làm việc của Âu Văn Hải, đem chuyện vừa rồi tự thuật một lần với Âu Văn Hải, cười ha hả nói: "Ông chủ, xem ra, đây là hướng về ngài."

Âu Văn Hải cười: "Tên nhóc cậu, được tiện nghi còn khoe mã. Có cái trắc trở gì không? Nói ra, tôi xem có thể giải quyết cho cậu hay không."

"Coi ngài nói kìa, có trắc trở tìm lãnh đạo, còn tôi làm thư ký làm gì? Nếu Hà chủ nhiệm giúp giải quyết, vậy tôi tiếp thu hảo ý của ông ta, người ở bên trong phòng làm việc chính phủ đều hoảng loạn, rất sợ cái ghế phía dưới cái mông ngồi bất ổn." Lục Duệ chớp chớp con mắt, cười nói với Âu Văn Hải.

Âu Văn Hải gật đầu, ông tự nhiên rõ ràng ý của Lục Duệ, tiếp nhận quy phục của Hà Đông Tiến, mặt khác cũng là cho những quan viên vốn dĩ đi theo Lý Hiếu Đức một tín hiệu, để cho bọn họ biết mình vẫn nguyện ý tiếp nhận bọn họ. Dù sao tuy rằng Lý Hiếu Đức rơi đài, thế nhưng ông ta còn có không ít thuộc hạ tại hương trấn. Những người này nếu như có thể bị Âu Văn Hải nắm giữ, cũng là một lực lượng không nhỏ.

Chính vào lúc này, điện thoại di động của Lục Duệ bỗng nhiên vang lên, hơi có chút xin lỗi nhìn Âu Văn Hải, Lục Duệ thấp giọng nói: "Là Lý Chí Cường."

Âu Văn Hải cười nói: "Tiếp đi, cũng không phải người ngoài."

Lục Duệ đi tới bên ngoài, nhấn nút nghe xong liền mắng: "Cường tử, cậu muốn chết à! Xe không phải nói cho cậu để bên thị chính sao?"

Bên kia của điện thoại Lý Chí Cường tựa như cũng rất xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Không phải tôi tìm cậu, là, là dượng tôi. . ."

Lục Duệ sửng sốt, do dự một chút, mới chậm rãi nói: "Cậu đem điện thoại cho Điền bí thư."

Rất nhanh trong điện thoại liền truyền đến một tiếng cười sang sảng, "Lục thư ký, xin chào." Điền Mẫn Chính dùng một mở đầu rất công thức hoá.



Tuy rằng đối với ý đồ đến của Điền Mẫn Chính Lục Duệ trong lòng đã có một suy đoán đại thể, thế nhưng hắn vẫn là rất lễ phép nói: "Xin chào Điền bí thư, cho tới nay đều nghe Chí Cường nói về ngài, nhưng không có cơ hội đăng môn bái phỏng, thật sự là áy náy."

Điền Mẫn Chính cười ha ha, đối với tôn trọng của Lục Duệ rất là hưởng thụ, dù sao ông cũng là cán bộ lão thành, Lục Duệ tuy rằng theo ông thấy thuộc về sao mới nổi của quan trường, thế nhưng cũng là vãn bối, tuy rằng là có việc cầu hắn, thế nhưng Điền Mẫn Chính vẫn không hy vọng mình bị coi thường, Lục Duệ nể tình như vậy làm ông tự nhiên cao hứng.

"Lục thư ký, Âu khu trưởng có thời gian không? Tôi có chút công tác muốn báo cáo ngay mặt." Điền Mẫn Chính đi thẳng vào vấn đề nói.

Lục Duệ cười ha ha, nhưng không có trả lời trực tiếp: "Hai giờ Âu khu trưởng muốn tham gia họp công tác khu trưởng lần đầu tiên, phỏng chừng khoảng bốn giờ sẽ có thời gian. Bất quá Điền bí thư, tôi nghĩ, ngài cần phải gọi điện thoại cho Âu khu trưởng, nói như thế nào, các người cũng là đồng sự cũ mà."

Điền Mẫn Chính sửng sốt, lập tức cười ha ha lên, "Lục thư ký lúc nào rảnh rỗi, chúng tôi cùng nhau ăn một cơm rau dưa."

"Điền bí thư mời thì không dám từ chối!"

Buông điện thoại, Lục Duệ trở lại phòng làm việc, đối với vẻ mặt thản nhiên của Âu Văn Hải nói: "Khu trưởng, điện thoại của Điền bí thư hương Duyên Giang, muốn báo cáo công tác với ngài."

Âu Văn Hải lông mi giựt giựt, nhìn Lục Duệ.

Lục Duệ cười hắc hắc, "Tôi nói, buổi chiều ngài không rảnh, có thời gian, cũng phải rất muộn, cũng không biết đồng sự cũ có thời gian hay không."

Âu Văn Hải ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, chỉ Lục Duệ nói: "Tên ranh cậu!"

Lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, Lục Duệ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, bình tĩnh nói: "Khu trưởng, nên đi họp."

Chậm rãi đứng lên, Âu Văn Hải trên mặt lộ ra nụ cười tự tin, nghiêm nghị nói: "Tốt lắm, chúng tôi đi mở mang kiến thức, xem Mộc Dương được xưng tường đồng vách sắt này thế nào."