Chương 16: Người hợp tác

Lục Duệ lao ra phòng, cả người như một con báo, mở to con mắt hướng ra ngoài. Phía sau của hắn, Lý Chí Cường mang theo một chai bia đã đập vỡ trên mặt bàn, lóe ra mảnh nhọn trên chai. Hai người không phải kẻ ngu, chuyện bọn họ mới vừa nói, nếu như bị người ta biết, không nói đến có thể tổn thất bao nhiêu tiền, chỉ là tin tức để lộ, cũng đủ để hai người ăn năn cả đời.

Nhưng khi bọn họ nhìn kỹ, nhất thời cười khổ không được.

Chỉ thấy chỗ cửa, Hồ Hiểu Kiều vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người, tựa như đối với phản ứng quá kích của bọn họ như thế có chút kỳ quái.

Cười nhạt một tiếng, Lục Duệ cho Lý Chí Cường một ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Chị Hồ, nghe trộm chúng tôi nói chuyện, là có ý gì."

Bất động thanh sắc dạo qua một vòng, Lý Chí Cường nhìn tình huống xung quanh một chút, lắc đầu với Lục Duệ, ý bảo xung quanh ngoại trừ Hồ Hiểu Kiều không có người khác.

Lý Chí Cường cầm nửa chai bia trong tay, nhìn về phía Hồ Hiểu Kiều, trong miệng không chút khách khí nói: "Đồ kỹ nữ, nói, mày nghe được cái gì? Không nói thật, tao hủy cái khuôn mặt này!"

Lúc này Lục Duệ thật ra đã trấn định xuống, mặc kệ Hồ Hiểu Kiều nghe được cái gì, nếu hai người để lộ tin tức, đương nhiên phải nghĩ biện pháp giải quyết, nếu như giống như Lý Chí Cường nói, hủy mặt của người ta, nếu ép cô ta quá mức, tất cả mọi người sẽ không tốt.

Mỉm cười, Lục Duệ phất phất tay nói: "Cường tử, đừng rối rắm, sao lại nói chuyện như thế với chị Hồ!" Nói xong, nhìn Hồ Hiểu Kiều nhàn nhạt nói: "Chị Hồ, xem ra, chúng ta phải nói chuyện."

Hồ Hiểu Kiều tựa như cũng gặp qua tràng diện lớn, đối với uy hϊếp của Lý Chí Cường hoàn toàn không để ở trong lòng, mà là trấn định tự nhiên nhìn Lục Duệ nói: "Được, tôi cũng đang có sinh ý muốn bàn với các người."

Gật đầu, Lục Duệ cười.



Hồ Hiểu Kiều gọi người tới thu dọn một chút, lại lần nữa đi vào phòng. Xác định xung quanh không có người bên ngoài, lúc này mới cười nói với Lục Duệ: "Không ngờ rằng, Lục lão đệ có phương pháp như vậy, có thể nghe được cái tin tức kia."

Lục Duệ khoát khoát tay, sắc mặt nghiêm túc nhìn Hồ Hiểu Kiều, trầm giọng nói: "Chị Hồ trước tiên trả lời tôi một vấn đề, chuyện của chúng tôi nói, chị nghe được bao nhiêu?"

Hồ Hiểu Kiều thoáng chần chờ, cười nói: "Tôi chỉ nghe được cậu nói có một bạn học dò xét được cái tin tức kia, kết quả dưới tình thế cấp bách đụng phải đồ. Không ngờ rằng, thấy cậu cùng Cường tử tức lớn như vậy."

Nhìn biểu tình của cô ấy lúc nói, Lục Duệ cẩn thận quan sát đến biểu tình của cô ấy, hắn nhớ kỹ mình đã từng xem qua một đoạn giới thiệu, một người khi đang nói dối thì lúc ấy tự nhiên cảm thấy đặc biệt khó chịu, bọn họ sẽ theo bản năng đem lời thật trong lời nói dối loại bỏ đi ra ngoài. Mặt khác, Lục Duệ nhớ mình xem qua một ghi chép của cục thẩm vấn phạm nhân điều tra liên bang, chuyển động nhãn cầu của người bị thẩm vấn cho thấy não của bọn họ đang hoạt động. Phần lớn người, khi não đang "xây dựng" một âm thanh hoặc hình vẽ thì (nói cách khác, nếu như bọn họ đang nói dối), phương hướng vận động nhãn cầu của bọn họ là nhìn về hướng bên phải. Nếu như một người đang nỗ lực nhớ lại chuyện đã xảy ra thật, bọn họ sẽ nhìn về hướng bên trái. Loại “chuyển động mắt” này là một loại động tác phản xạ, trừ phi được huấn luyện quá nghiêm khắc, bằng không giả dạng không được.

Mà vừa rồi con mắt của Hồ Hiểu Kiều, là nhìn về hướng bên trái. Lục Duệ tin tưởng trực giác của mình, người phụ nữ này hẳn là không có nói sạo. Dù sao cô ấy không biết người thanh niên trước mắt nhìn qua không quá hai mươi này, phía sau đôi mắt kính cất giấu một linh hồn hơn ba mươi tuổi nhìn quen tình đời.

Lý Chí Cường còn muốn nói gì nữa, Lục Duệ cũng khoát tay chặn lại, bình tĩnh nói: "Tôi tin tưởng chị, bà chủ Hồ, tôi muốn biết, chị có thể giữ bí mật này hay không?"

Do dự một chút, Hồ Hiểu Kiều nhìn Lục Duệ nói: "Tôi muốn gia nhập vào!"

Cười ha ha, Lục Duệ đẩy đẩy mắt kính của mình, nói với Lý Chí Cường: "Cậu có thể ra bao nhiêu tiền?"

Lý Chí Cường sửng sốt, há mồm nói: "Nếu như ba tôi tham dự vào, phỏng chừng có thể có hơn trăm ngàn."

Lục Duệ gật đầu, nhìn Hồ Hiểu Kiều một chút, trầm giọng nói: "Khối đất kia có diện tích hơn mười ngàn mét vuông, gần hai mươi mẫu, hiện tại hẳn là còn không có người có chủ ý. Chị chuẩn bị gia nhập vào, cũng có thể, bất quá trước tiên chị là nói đi, chị muốn chiếm bao nhiêu?"

Tròng mắt của Hồ Hiểu Kiều xoay động, cười duyên nói: "Lục lão đệ nói đùa, chúng ta có việc thì thương lượng. Bất quá nói tục tĩu trước, tôi muốn chiếm phân nửa cổ phần."



Lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn bà đối diện, Lục Duệ trong lòng cười nhạt. Đàn bà có tâm kế không sao cả, then chốt là không nên quá gian xảo, hắn sở dĩ hỏi Lý Chí Cường có thể dùng bao nhiêu tiền, cũng là biết có thể ăn được cái khối đất này hay không, bây giờ xem ra, kiếm tiền cho nhà của mình, hẳn là không khác biệt lắm, như vậy trong lòng hắn đã có lo lắng, thấy Hồ Hiểu Kiều đùa giỡn với mình, Lục Duệ cũng không quay đầu lại mà nói với Lý Chí Cường: "Gọi điện thoại cho ba cậu, nói với chú, nói là tôi nói, mượn cho nhà của chúng tôi năm mươi ngàn, cái khối đất này hai nhà chúng ta cùng nhau mua."

Lý Chí Cường không có một chút chần chờ, gật đầu đáp ứng, lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho cha Lý Hoành.

Hồ Hiểu Kiều thấy thế kinh hãi, mắt thấy cơ hội kiếm tiền sẽ từ trước mặt mình chạy trốn, cái này không phải cục diện cô ấy muốn, vội vã đưa tay kéo Lý Chí Cường, vẻ mặt tươi cười nói với Lục Duệ: "Lục lão đệ làm cái gì vậy? Không phải muốn đuổi chị đi mà làm một mình?"

Chậm rãi đứng lên, Lục Duệ nhìn Hồ Hiểu Kiều, lạnh lùng nói: "Nếu như chị thật muốn kiếm tiền, tôi cho chị một con đường, bất quá con đường này, chị sẽ không muốn tham dự, thế nào?"

Hồ Hiểu Kiều ngẩn ngơ, nhìn Lục Duệ lộ ra một biểu tình cổ quái.

Chà cằm, nhìn Lý Chí Cường, Lục Duệ nói: "Cường tử, cậu dự định tiếp tục ở lại ủy ban hương, hay là dự định đi buôn bán giống cha cậu? Nếu như làm quan, cái tính của này phải sửa, tôi có thể cam đoan cậu thăng quan. Nếu như buôn bán, tôi có thể bảo cậu sẽ phát tài."

Cái này, đến phiên Lý Chí Cường cùng Hồ Hiểu Kiều cùng nhau sững sờ.

Tuy rằng không biết Lục Duệ có cái gì dựa vào, thế nhưng hắn có thể nói ra như vậy, Lý Chí Cường không có một chút hoài nghi, có thể giấu diếm khϊếp sắc cùng lãnh đạo trung ương chậm rãi nói chuyện, chỉ bằng vào điểm này, Lý Chí Cường đã tin tưởng, anh em tốt của hắn khẳng định sẽ không giống người bình thường, sẽ không dừng lâu tại hương Duyên Giang.

Hồ Hiểu Kiều ánh mắt chớp động, lý giải của cô ấy đối với Lục Duệ càng có nhiều hiếu kỳ, ngược lại độ tín phục đối với Lý Chí Cường cháu ngoại trai của bí thư đảng ủy hương là càng cao hơn một ít, thế nhưng khiến cho cô ấy có chút ngoài ý muốn chính là, giữa hai người kia, tự nhiên là Lục Duệ làm chủ đạo, Lý Chí Cường cường thế như vậy, trước mặt Lục Duệ mơ hồ như là thuộc hạ của hắn.

Nghĩ tới đây, Hồ Hiểu Kiều khẽ cắn môi trầm giọng nói: "Nếu như vậy, chị cũng cược cái này một phen!"