Ngô Chí nằm sấp trên giường, hối hận đến xanh ruột.
Diệp Thanh Linh thoạt nhìn nhã nhặn gầy yếu như thế, con mẹ nó như thế nào mà lúc vùng lên lại khỏe dã man vậy?! Ngô Chí nằm sấp trên giường nghiến răng nghiến lợi, mẹ nó hắn quá ngây thơ rồi, hắn như thế nào lại quên trên thế giới này có một từ gọi là rối loạn kia chứ. Ngô Chí không cần soi gương cũng biết cả người hắn thê thê thảm thảm đến đáng thương, toàn thân trên dưới không có lấy một khối làn da nguyên vẹn, khắp người đều là chỉ ngân cùng hôn ngân, hắn hiện tại ngay cả khí lực khép hai chân lại cũng không có, kiền!
Nếu Ngô Chí hắn mà để cho Diệp Thanh Linh tái có cơ hội bính hắn hắn liền...... Hắn liền......
Mãi đến lúc Ngô Chí vết thương hảo lên một chút hắn liền bị Diệp Thanh Linh một lần nữa kéo lên giường, Ngô Chí cũng chả nghĩ ra được Diệp Thanh Linh thế nào lại có thể dính lấy hắn suốt như thế. Tỉnh lại lần hai ảo não bắt đầu chuẩn bị chỉ tay lên trời phát thệ, nhưng tiếp theo khi khôi phục hoàn toàn lại bị lôi lên sàng đan, cứ như thế như thế, Ngô Chí thành thực trực tiếp cam chịu mặc cho Diệp Thanh Linh vần thế nào thì vần.
“Ngô a......!”
Ngô Chí quỳ gối trên giường, Diệp Thanh Linh từ phía sau tiến vào hắn, không ngừng hôn cổ hắn. Ngô Chí cảm thấy Diệp Thanh Linh rõ ràng Diệp Thanh Linh rất hưng phấn, trải qua nhiều lần “Xâm nhập hiểu biết” như vậy, Ngô Chí phát hiện, lúc Diệp Thanh Linh ở phía sau lưng hắn là lúc Diệp Thanh Linh hưng phấn nhất, vì thế phía sau lưng là nơi bị Ngô Chí chửi rủa nhiều nhất, bởi vì đó là nơi hắn bị giày vò rất thê thảm.
“Diệp...... Thanh Linh......” Ngô Chí kịch liệt thở gấp, giọng nói trở nên khàn khàn vì chủ nhân nó kêu la quá độ: “Làm...... Làm xong lần này, chúng ta nghỉ......dừng một chút hảo ách a –”
Diệp Thanh Linh dùng sức tiến vào trong cơ thể Ngô Chí, trầm mặc nằm trên lưng Ngô Chí thở hổn hển.
“...... Tôi, chúng ta......” Ngô Chí giọng run rẩy, vẻ mặt như đưa đám bắt đầu cầu xin:” Tiếp tục như vậy không được, làm quá độ đối thân thể không, không tốt...... Nha!”
Ngô Chí sợ hãi kêu một tiếng, bởi vì gốc cái đó của Diệp Thanh Linh vẫn còn trong người hắn.
“Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh thanh âm vì nhiễm thượng □ mà có vẻ rất là biếng nhác, Ngô Chí chắc chắn là Diệp Thanh Linh đang nhếch mép cười, chắc chắn “Tiếp theo tôi sẽ chú ý.”
Cái gì......? Ngô Chí đầu óc còn mơ hồ không kịp phản ứng lại, người nọ ở trên lại lần nữa thúc vào. Sống sót sau một trận vận động kịch liệt, Ngô Chí nói chung là cũng hiểu được câu ‘chú ý’ của Diệp Thanh Linh là có ý gì.
“Cậu con mẹ nó...... Cấp lão tử buông tay a a –”
Cái cảm giác muốn bắn ra lại bị nắm ở đỉnh mà không bắn được làm cho Ngô Chí sâu sắc cảm nhận được cái bi kịch gọi là ‘cái mồm hại cái thân’, Ngô Chí khóc không ra nước mắt khí lực rời khỏi chẳng còn, liều mạng giãy dụa. Như vậy lại tiện nghi cho Diệp Thanh Linh, nơi Ngô Chí nhìn không tới, hai mắt Diệp Thanh Linh đã trở nên huyết hồng, một màu huyết hồng giống như dã thú. Diệp Thanh Linh rút ra một chút, sau đó dụng lực đâm vào.
“Tôi sớm hay muộn cũng sẽ bị cậu làm chết ở trên giường ngao......”
Cuối cùng rốt cục Ngô Chí cũng bắn ra cùng Diệp Thanh Linh, nước mắt nuốt ngược trở lên một lần nữa bất tỉnh nhân sự.
—————————————————————————-
Trừ bỏ đại bộ phận thời gian lãng phí ở trên giường, cuộc sống của Ngô Chí không có thay đổi đặc biệt gì, hắn vẫn như trước ở trong khách sạn bày trò gϊếŧ thời gian. Bất quá lúc hắn đang bắt đầu đọc sách sẽ đem thân mình dựa vào ***g ngực Diệp Thanh Linh, lúc tắm rửa sẽ có Diệp Thanh Linh giúp hắn kỳ lưng, lúc ăn cơm Diệp Thanh Linh sẽ cắn thịt đưa tới. Ngô Chí rất khó xác định vị trí của Diệp Thanh Linh, người yêu, hay người nhà? Bọn họ giống như người một nhà mà tự nhiên hòa thuận cùng chung sống, lại giống như người yêu mà gắn bó không thể chia lìa.
Ngô Chí đối với Diệp Thanh Linh trêu chọc: nhà cửa có, xe cộ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chúng ta chỉ thiếu chưa đăng kí kết hôn.
Diệp Thanh Linh không nói một lời mà nhìn Ngô Chí, ngày hôm sau Ngô Chí vừa mở mắt liền thấy Diệp Thanh Linh cầm một tờ giấy hé ra đối với hắn nói: Ngô Chí, ký.
Tầm nhìn mê mang trên tờ giấy “Giấy kết hôn” ba chữ đỏ tươi đến chói mắt, Ngô Chí cả người đều choáng váng. Diệp Thanh Linh cầm bút nhét vào tay hắn, còn thân mật kê sẵn đệm lót. Ngô Chí đờ đẫn viết xuống tên mình, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn. Diệp Thanh Linh rất là cẩn thận đem tờ giấy kia thu hồi, con ngươi ửng đỏ sau mắt kính lộ ra vẻ thỏa mãn, hắn quay lại nhìn Ngô Chí đồng hài vẫn còn đang ngẩn người, nhẹ nhàng ôn nhu nói: làm xong giấy chứng nhận, hôm nay liền cử hành hôn lễ.
Ngô Chí:...... Gì?
Diệp Thanh Linh không biết làm thế nào tìm được lễ phục cô dâu, Ngô Chí nhìn đến vạt áo trắng noãn phiêu dật kia khóe mắt bắt đầu co giật, sau đó xù lông.
“Không mặc! Tôi không mặc! Thấy thế nào thì cậu mặc cũng hợp hơn tôi......”
Diệp Thanh Linh không bị vấn đề này làm cho vướng bận, hắn đối với Ngô Chí không bao giờ cự tuyệt. Mặc vào lễ phục cô dâu Diệp Thanh Linh xinh đẹp làm cho Ngô Chí nhìn lác cả mắt, bị bệnh độc xúc tiến khiến Diệp Thanh Linh càng ngày càng dễ nhìn, thậm chí có mặc nguyên qυầи ɭóŧ, cũng có thể đem nó mặc ra hương vị thánh khiết.
Hôn lễ ngày hôm đó chỉ có hai người bọn họ, không có phù dâu phù rể, không có hoa tươi chúc phúc, không có cha xứ khách mời, chỉ nghe thấy có tiếng cười hạnh phúc của hai người, mười ngón tay đan xen, tuyên thệ lời thề. Ngô Chí vĩnh viễn không thể nào quên, khi hắn hôn môi Diệp Thanh Linh khi khóe mắt người nọ có dịch thể trong suốt rơi xuống, cuối cùng là cùng người nọ điên cuồng tươi cười, đồng thời tổn thương cả linh hồn hắn. (vầng! thế là 2 bợn chỏe đã thuộc về nhau (>0<)/) Có lẽ, bọn họ sẽ như vậy cả đời đi? Như vậy tốt lắm, thật sự, thật sự tốt lắm...... Sau khi hôn lễ kết thúc, ở trên giường Ngô Chí bị đánh quay về nguyên hình, chỉ có thể rối rắm trừng mắt cái tên đang dùng hành động để chứng minh ai mới là chồng của ai. Ngày qua ngày, có hôm Ngô Chí vô tình phát hiện ở ban công khách sạn đối diện có một con mèo đen. Con mèo kia sợ là cũng thoát ra khỏi thảm họa này mà một mình chạy trốn đến đây đi, Ngô Chí dùng thức ăn dụ dỗ nó đến gần, rất là vui vẻ ôm con mèo đen hướng Diệp Thanh Linh khoe. Con mèo căn bản vốn rất nhu thuận nhưng khi lại gần Diệp Thanh Linh bắt đầu kịch liệt giãy dụa, mạnh mẽ làm Ngô Chí có chút không giữ được nó. Lúc cúi đầu Ngô Chí không có nhìn đến, cặp kính mắt ở đối diện kia chợt lóe ra chút hồng quang rồi biến mất. Được sự đồng ý của Diệp Thanh Linh, bọn họ nuôi dưỡng con mèo đen kia. Nhưng đến một ngày, con mèo biến mất tìm mãi không thấy. Ngô Chí có chút bất đắc dĩ nghĩ, quả nhiên mèo là loài vật bạc tình, nói đi là đi, không chút nào lưu luyến. Diệp Thanh Linh không nói câu nào, chỉ là an ủi bế ôm Ngô Chí. Đến lúc Ngô Chí ngủ say hắn đi tới tầng hầm ngầm, Ngô Chí hoàn toàn không biết khách sạn bị phá đi bốn tầng vẫn còn tầng hầm ngầm. Căn phòng đó giống như phòng nghiên cứu, bên trong bày đầy các loại thiết bị y học. Giữa phòng có một ***g sắt, bên trong quang một con...... Quái vật. Da đen kịt trụi lủi, tạo ra những nếp nhăn ghê tởm, thoạt nhìn giống một con mèo, đầu lại giống con nhện mọc đầy con mắt đối xứng với nhau, cái lưỡi dài ngoằng yếu ớt tha trên mặt đất, lưu lại nước mủ. Diệp Thanh Linh ngồi xổm trước ***g sắt nhìn con quái vật, cười khẽ: Thế nào, máu của ta hảo uống sao?