Ngô Chí không nhớ rõ chính mình bị người nọ mang đi như thế nào, cũng không biết chính mình được an bài ra sao. Sau khi được mang về hắn sốt cao một hồi, tỉnh lại cả người đều ngơ ngẩn ngây ngốc, như là sống trong mộng, hắn không biết người nọ vì sao lại xuất hiện được trước mặt hắn, không biết chính mình là như thế nào sống sót mà không bị biến thành quái vật, không biết thế giới này đến tột cùng là cái dạng gì.
Ngô Chí trì độn sinh hoạt, người nọ đem hắn chiếu cố rất khá, miệng vết thương đã được xử lý hoàn mỹ, cơm là hắn uy, tắm rửa cũng là hắn, mọi thứ hết thảy đều là hắn chiếu cố, Ngô Chí không có khả năng chăm lo chính mình như một con búp bê mặc cho hắn bài bố.
Thẳng đến một ngày, Ngô Chí đột nhiên tỉnh lại. Không hề đoán trước, hắn cứ như vậy đột nhiên trong mộng mà tỉnh lại, ý chí tổn hại. Sau đó sự thật liền rõ ràng như thế bày ra trước mắt hắn, vẫn tàn khốc như vậy.
“...... Diệp...... Thanh linh......”
Thanh âm của người lâu chưa nói chuyện nghe có vẻ khàn khàn vô cùng, lúc đó còn sặc một ngụm. Diệp Thanh Linh im lặng nhìn hắn, rót cho hắn một chén nước. Ngô Chí vươn tay muốn tiếp nhận chén nước, lại nhìn đến tay áo trơn nhẵn tột xuống, lộ ra cánh tay gầy gò trắng bệch, từng đường vết đỏ sậm giống như ma văn ở trên da thịt cấu thành đồ án.
Diệp Thanh Linh lơ đi cánh tay khựng giữa không trung của, thân thủ cực kỳ tự nhiên đem nước đến uy Ngô Chí, thân thể Ngô Chí như đã thành thói quen ngoan ngoãn đem nước uống xuống, tự nhiên hài hòa hệt như bọn họ vốn là một.
“Đây là đại giới.”
Nhìn thấy Ngô Chí cực kỳ nhu thuận sau khi uống nước xong, đôi môi nhợt nhạt của Diệp Thanh Linh tựa hồ cong lên một chút. Hắn vươn đầu ngón tay trắng đến gần như trong suốt, trước khi Ngô Chí phản ứng lại, nhẹ nhàng ôn nhu cởϊ qυầи áo Ngô Chí. Ngô Chí theo bản năng cúi đầu, phát hiện không chỉ ở trên tay, cả thân thể hắn đều đầy vết máu màu đỏ, như là có người dùng bút đỏ ở trên người hắn vẽ huyết tế ma chú.
” Tôi cắt da thật của cậu, bỏ đi phần lớn mao mạch đem mầm độc rút ra ngoài.” Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng giải thích, đầu ngón tay gần như trong suốt theo vệt máu trên người Ngô Chí trượt xuống, cũng không thật sự tiếp xúc:” Bởi vì bỏ đi chính là da thật, cho nên để lại sẹo.”
Diệp Thanh Linh nâng mắt, nghiêm túc nhìn về ánh mắt Ngô Chí: “Thực xin lỗi.”
Ngô Chí đột nhiên có chút không dám đối mặt với Diệp Thanh Linh nghiêm túc quá mức kia… Ánh mắt đó, mặc dù cách một lớp kính cận, như trước vẫn có thể làm tâm can rung động. Ngô Chí cúi đầu cài cúc áo, thuận tiện tránh né đối phương, cố gắng sai khiến chính mình phát ra thanh âm có vẻ chẳng quan tâm đứng lên.
“Hi ~ không sao không sao, sẹo trên người nam nhân là công tích.” Ngô Chí lấy tay sờ sờ mặt mình: “Nói...... Tôi hiện tại có thể đi ra ngoài mà không lo ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố không nhỉ?”
Diệp Thanh Linh dùng đôi mắt *** xảo nhìn hắn, con ngươi đen bóng vô cùng nhiễm một mạt ám sắc như muốn đem tất cả ánh sáng nuốt hết, tròng trắng mắt cùng con mắt giao nhau tại địa phương xa xăm nơi tồn lại một tầng hồng quang.
“Sẽ không.” Diệp Thanh Linh cười khẽ, nhìn ánh mắt Ngô Chí khó có thể nói nói rõ.
Ngô Chí bắt đầu có chút tò mò, không biết chính mình bộ dáng hiện tại như thế nào. Diệp Thanh Linh trước sau như một là người thông minh hiền lành, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Phòng vệ sinh có gương.”
“Úc.” Ngô Chí không suy nghĩ nhiều, đặt chân xuống chuẩn bị đứng lên —— như lúc trước, đó là động tác hết mức bình thường —— sau đó, Ngô Chí cả người đều bị sự thật đánh cho choáng váng. Thân thể ngã sấp về phía trước được Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng ôn nhu đỡ lấy, Ngô Chí chỉ có thể nhìn chân trái trống rỗng mà sững sờ, thật lâu không thể hoàn hồn.
Nhà —— đám cháy —— Ngô Viện —— quái vật —— cẳng chân ——
Hắn bị bỏ qua, Ngô Chí đột nhiên cười châm biếm, người nhà của hắn chỉ cầm theo cẳng chân hắn mà rời đi, để lại hắn Ngô Chí đơn độc tại đây giãy dụa ở cái thế giới quái dị này.
“Ngô Chí.” Bên tai có hơi thở nhẹ nhàng của người nọ, mang theo một hương thơm mát.”Ngẩng đầu.”
Ngô Chí máy móc nghe theo chỉ huy ngẩng đầu lên, hắn ngây ngốc nhìn thân ảnh giống hắn ở đối diện kia. Hắn trong gương không thể gọi là thiếu niên nữa rồi, Ngô Chí không biết chính mình vô tri vô giác sống bao lâu, thanh niên trong gương khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, thời kì thiếu niên mang theo điểm mượt mà cằm trở nên nhọn hơn, đôi mắt cũng nhỏ lại mấy phần, lại có vẻ căng ra. Làm cho Ngô Chí cảm thấy có chút kinh ngạc chính là, khuôn mặt hắn không hề có một vết đỏ nào.
Diệp Thanh Linh từ phía sau ôm lấy hắn, luồn qua nách hắn vươn tay xoa lên tấm gương, lòng bàn tay dán lên người trong gương đôi môi cong lên.
“Sẽ không thay đổi.” Tay Diệp Thanh Linh che phủ thân ảnh trong gương, Ngô Chí vô pháp theo trong gương mà nhìn đến nét mặt của Diệp Thanh Linh, hắn rất ngạc nhiên khi nghe người nọ lần đầu tiên lặp lại cùng một câu cường điệu không thay đổi: “Sẽ không thay đổi.”
“Nga......” Trừ bỏ câu này ra, Ngô Chí không biết nên đáp lại đối phương như thế nào. Chân lâu không hoạt động đứng lên đã là cố hết sức, chứ đừng nói là đem cả thân mình chống đỡ hết lên chân phải. Ngô Chí chỉ có thể cẩn cẩn dực đực tự đem sức nặng thân mình đặt ở phía sau người nọ, có chút xấu hổ đề nghị: “Cái kia...... Chúng về phòng ngủ trước đi?”
Diệp Thanh Linh cảm thụ được sức nặng Ngô Chí mang theo chút khẩn trương, cong cong khóe môi, ôm chặt người trong ***g ngực.
“Hảo.”
Trở lại phòng ngủ, giữa hai người xuất hiện một loại trầm mặc quỷ dị. Diệp Thanh Linh là người ít nói, cho dù có nói cũng là lời ít mà ý nhiều, dạo trước cùng hắn ở chung cũng đều là Ngô Chí phần lớn tự kiếm chuyện để nói. Nhưng lúc này đây, không phải là không muốn hỏi, muốn biết, vẫn tò mò nhiều lắm, nhưng Ngô Chí không biết mở miệng như thế nào, sự thật chệch đường ray một đoạn thời gian ảnh hưởng sâu sắc là không thể nghi ngờ. Ngô Chí nghẹn họng chỉ có thể nhìn chằm chằm người đối diện, sau đó bắt đầu ngẩn người.
Không biết là có phải tưởng tượng hay không, Ngô Chí cảm thấy làn da Diệp Thanh Linh đẹp hơn trước, ngũ quan trở nên *** tế, nói tóm lại là Diệp Thanh Linh càng ngày càng đẹp. Ngô Chí bởi vì ý nghĩ của chính mình mà rợn người, tuy rằng dùng từ “Xinh đẹp” để hình dung nam sinh là không tốt lắm, nhưng là Ngô Chí tư duy nông cạn cũng không tìm được từ nào mà miêu tả. Diệp Thanh Linh thân mình cùng ngũ quan cực kỳ thanh tú, mái tóc đen như mực, yếu ớt chiết xạ ra màu tím, mang theo ánh sáng ma mỵ. Thay đổi lớn nhất là ở khí chất không ai có, Diệp Thanh Linh ốm yếu ngày xưa như tiểu động vật làm cho người ta có cảm giác mỏng manh yếu đuối, bản thân dường như thờ ơ coi thường tất cả, từ đó khiến người ta cảm thấy hắn ngạo mạn, đồng thời sinh ra ý muốn bảo hộ cùng du͙© vọиɠ khi dễ. Lúc đầu, Ngô Chí nhìn thái độ của Diệp Thanh Linh cũng không vào mắt, nhưng là hai người trong lúc đó căn bản cũng không xích mích gì để mà mâu thuẫn nhau. Trải qua vài năm “Đồng tâm hiệp lực”, cùng Diệp Thanh Linh căn bản không có mâu thuẫn gì nên Ngô Chí sau đó đem Diệp Thanh Linh nhìn quen mắt, vô tình đem Diệp Thanh Linh thành người một nhà. Mà hiện tại, tuy rằng Diệp Thanh Linh càng ngày càng đẹp, nhưng là xinh đẹp không có nghĩa là vô hại, Ngô Chí có thể mơ hồ cảm giác được, đằng sau vẻ đẹp kia là một sức mạnh cường thế. Giống như là vua của muôn thú, khoác lên bộ lông hoa lệ mà đẹp đẽ, lại cẩn thận từng li từng tí đem móng vuốt thu hồi, mang theo sức mạnh chân thật và chiếm ưu thế.
Ngô Chí theo bản năng muốn hỏi.
Ngươi...... Là ai?
Khoác lên bộ dáng Diệp Thanh Linh, ngươi là ai?