Chương 16

“Belem!”

Belem xoay người, daddy ở đằng xa hướng bên này vẫy tay.

“Anh à, Belem phải đi rồi, cám ơn câu chuyện của anh, mặc dù Belem nghe không hiểu lắm.” Cô bé chớp mắt, lưu luyến không rời: “Chờ Belem sau khi lớn lên, anh kể lại cho Belem nghe đi, khi đó Belem nhất định sẽ hiểu!”

“Được rồi”

” Tái kiến, anh trai.”

“Tái kiến, Belem.” Ngô Chí nhìn theo cô bé vui vẻ chạy tới phương xa, hàng lông mi phủ xuống đôi mắt khép hờ cười yếu ớt:” Anh sẽ đợi để gửi lời hỏi thăm Misha thay em.”

Belem không hề chú ý đến câu nói vô cùng quái đản kia, cô bé chạy được nửa đường nghĩ muốn quay đầu lại hướng tới anh trai đang ngồi trên xe lăn vẫy tay chào tạm biệt, sau đó cô bé thấy, một người con trai xinh đẹp *** xảo tựa thiên sứ đứng bên cạnh anh trai, thiên sứ đó đẹp cực kỳ, làn da tuyết trắng ở dưới ánh mặt trời gần như là trong suốt! Cô bé nhìn đến ngây người, không chớp mắt mà nhìn thiên sứ kia phụ giúp anh trai rời đi, cô bé có chút hâm mộ nhưng cũng bồn chồn nghĩ, anh trai cũng bị thiên sứ mang đi, rốt cuộc nhìn không thấy nữa.

“Belem?”

Belem bỗng chốc bị bế lên, ánh mắt chuyển động nhìn lại, nơi đó chỉ còn lại có một mảnh dương quang. Cô bé miết môi, vùi đầu vào ***g ngực daddy, thương tâm khóc to. Không biết vì cái gì, cô bé chính là chỉ thấy bi thương, bất lực mà khóc.

====================================

“Ngô Chí, rất vui vẻ?”

Bọn họ đi trên con đường rộng rãi, Diệp Thanh Linh giúp Ngô Chí, ở hai bên cây bông gòn kết hạt, hạt bị những sợi tơ bông màu trắng bao lấy, gió thổi qua, sợi bông bay lên đầy trời khắp nơi, giống như ở dưới trời tuyết ấm áp.

“Ân.” Ngô Chí lười biếng tựa vào xe lăn, hắn đã không thể bước đi được nữa, nói đúng ra, hắn làm động tác gì cũng đều cực kỳ cố hết sức. Cho dù thân thể có mới mẻ như thế nào đi nữa, nhưng nhìn chung phần lớn hệ thần kinh ở đại não đã suy nhược. Các tế bào thần kinh khác biệt chính là cố định về số lượng, nói cách khác, tế bào thần kinh ở đại não chỉ càng ngày càng ít đi, sẽ không có tế bào mới phân hoá thành tế bào thần kinh. Bởi vậy, Ngô Chí hiện tại chính là đang hấp hối giẫy giụa, thời gian hắn ngủ say ngẩn người càng ngày càng dài, động tác càng ngày càng cứng ngắc, cho dù chỉ biểu cảm cũng bắt đầu khó khăn.

Cho nên mới nói, hắn chỉ khoác cái vẻ ngoài trẻ trung, bên trong đã mục nát thối rữa đến không ra bộ dạng gì. Ngô Chí thờ ơ nghĩ. Cuối cùng cũng đến, nếu như ngay cả đầu óc của hắn đều bị thay đổi, vậy hắn thật sự trở thành con tàu của Theseus. Diệp Thanh Linh cũng biết, vì thế theo thời gian trôi đi, người nọ càng điên cuồng, sợ hãi cùng yếu đuối.

Hôm nay Diệp Thanh Linh mang theo Ngô Chí tới tổ chức liên hợp bác sĩ, hắn đi tìm kiếm tài liệu, sau khi trở về thấy Ngô Chí cùng một cô bé tán gẫu vui vẻ, Diệp Thanh Linh đứng ở góc tối, gần như sắp điên cuồng. Hắn rất vui, đã bao lâu hắn không nhìn thấy Ngô Chí tỉnh táo như vậy ni? Mỗi một lần Ngô Chí ngủ say đều như bóp nghẹt hô hấp của Diệp Thanh Linh, ngủ say càng lâu, thời gian Diệp Thanh Linh thống khổ càng dài, thẳng đến khi Ngô Chí mở mắt ra khi đó Diệp Thanh Linh như là được phóng thích, tiếp đó Ngô Chí lại rơi vào trạng thái ngủ say thì nỗi thống khổ kia lại lặp lại. Hắn có bao nhiêu sợ hãi a, sợ hãi Ngô Chí rốt cuộc không mở mắt nổi nữa, sợ hãi Ngô Chí rời bỏ hắn, hắn sợ hãi đến sắp chết. Diệp Thanh Linh chỉ có thể ở thời điểm Ngô Chí ngủ say gắt gao ôm lấy thân thể mà hắn tự tay chắp vá, chỉ có như vậy mới luôn luôn cảm thụ được nhịp tim và hô hấp mỏng manh của Ngô Chí, hắn mới có thể giữa nỗi sợ hãi vô biên vô hạn mà có đường sống để thở dốc.

“Tán ngẫu gì vậy?” Diệp Thanh Linh gợi Ngô Chí nói nhiều, nếu không như vậy, não bộ Ngô Chí tuần hoàn càng ngày càng trì trệ luôn không tỉnh táo sẽ không thể ngăn lại mà lại sa vào si ngốc, đôi mắt giăng đầy sương mù nhìn trong hư không kinh ngạc một chút.

“Tán ngẫu rất nhiều a.” Có lẽ là hôm nay được gợi ý, Ngô Chí phản ứng rất nhanh, hắn có chút đắc ý giảo hoạt cười rộ lên: “Tôi trêu chọc tiểu quỷ kia một chút, kể chuyện ma cho nó.”

Điên cuồng, chân thật, thuộc về hai người bọn họ lúc đó, chuyện ma. Thấm đẫm chất độc ngọt ngào, chìm trong huyết ***, mang theo một loại tàn khốc có tên tình yêu.

“Diệp Thanh Linh...... Oa nga!”

Gió gào thét thổi qua, sợi bông tung bay đầy trời khắp nơi. Sợi bông rơi xuống, làm vạn vật phủ lên một tầng bông trắng mềm mại. Đứng giữa cảnh tượng mộng ảo này, Ngô Chí thấy Diệp Thanh Linh run run khóe miệng, không lưu tình chút nào cười ha hả.

“Phốc ha ha ha, cậu hiện tại giống như điểu nhân (aka người chim) ý, cánh rụng thiệt nhiều lông nha phốc –”

Diệp Thanh Linh không có để ý Ngô Chí cười nhạo, hắn tỉ mỉ đem sợi bông trên mặt Ngô Chí phủi đi, để tránh Ngô Chí hít vào sẽ bị nghẹt. Ngô Chí hả hê cười, cười đến chảy cả nước mắt, nụ cười xán lạn kia giống như là pháo hoa nở rộ, trước khi cháy hết nó sẽ phóng ra ánh sáng rực rỡ đẹp đẽ nhất. Diệp Thanh Linh hơi mím môi, hắn cảm thấy trái tim nhỏ bé đang đau thương, cảm giác bất an này đánh vào hắn càng ngày càng mãnh liệt, khiến hắn không biết phải làm sao. Sợi bông bay tán loạn giống như tâm tư rối loạn của hắn, mơ hồ tỏ rõ điều gì đó.

“...... Diệp Thanh Linh, “Ngô Chí cười đủ rồi ngửa đầu nhìn Diệp Thanh Linh, hắc đồng (đôi mắt đen) trong trẻo phản chiếu rõ ràng ảnh ngược bóng dáng Diệp Thanh Linh: “Cậu còn nhớ rõ lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta không? Hôm đó là sinh nhật thứ 40 của tôi.”

“Ân.”

“Còn nhớ rõ lời nguyền của tôi không?”

“...... Nhớ rõ.”

“Vậy tôi an tâm rồi.” Ngô Chí thỏa mãn ngồi phịch xuống xe lăn, thần thái thả lỏng, tiếng hắn nói nhẹ vô cùng nhẹ vô cùng, nhẹ đến nỗi nếu không chăm chú thì sẽ không nghe thấy: “Thời gian của tôi sắp đến rồi a......”

Có ý tứ gì, có ý tứ gì có ý tứ gì...... Đến tột cùng là ý tứ gì đây...... Rõ ràng vừa nghĩ liền thấu, lại khϊếp đảm thủy chung không dám đâm thủng màng giấy kia.

“Diệp Thanh Linh, ” Ngô Chí lẩm nhẩm tên của Diệp Thanh Linh, một lần lại một lần, tựa hồ ngoạn rất vui: “Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh Diệp Thanh Linh Diệp Thanh Linh......”

Đủ rồi! Trong đầu Diệp Thanh Linh thét chói tai, không cần gọi nữa, van cầu cậu đừng gọi nữa!

Chờ thời điểm ý thức được, Diệp Thanh Linh phát hiện hắn đã gắt gao ôm lấy nửa người trên của Ngô Chí, sợ hãi run rẩy.

...... Vì cái gì, rõ ràng hắn thích nhất Ngô Chí gọi tên hắn, rõ ràng hắn nhìn thấy đầu lưỡi nửa ẩn sau hàm răng Ngô Chí gảy hạ xuống gọi ra từ cuối cùng trong tên hắn, rõ ràng...... Ngô Chí hiện tại chỉ là đang gọi tên của hắn mà thôi. Hắn hiện tại lại chỉ cầu Ngô Chí đừng gọi tên nữa!

“Diệp Thanh Linh, buông.”

Không được! Tay mà buông lỏng cậu sẽ trốn đi, rốt cuộc không bắt lại được nữa......

“Buông, để tôi nhìn cậu một chút, được chứ?”

......Không. Sau này nhìn lại được không, sau này cho cậu nhìn đủ có được không......

“Tôi muốn hôn cậu, Diệp Thanh Linh.” Ngô Chí bất đắc dĩ dùng âm thanh như là đang dỗ dành trẻ con, hắn cứng nhắc vỗ đầu Diệp Thanh Linh: “Chúng ta đã lâu không hôn rồi.”

......

Ngô Chí đẩy ra mặc cho Diệp Thanh Linh đang gắt gao ôm hắn, nhìn lên những sợi bông trắng đang bay lượn trong không trung, hắn cảm thấy rất nhẹ nhõm, đã lâu không nhẹ nhõm như vậy, giống như là những sợi bông bay lơ lửng đầy trời kia vậy, gió thổi một hơi liền tán, ở giữa trời đất không có lấy một dấu vết. Hắn cười hắc hắc đứng lên, nhẹ nhàng như nói giỡn.

“Diệp Thanh Linh, tôi sắp kết thúc rồi, vì thế để tôi nhìn cậu một chút, hôn cậu, nhé?”

“Được không a? Coi như thỏa mãn cuối cùng của một người sắp chết –”

“Câm — miệng –”

Từng câu từng chữ, như cắn chặt răng, nhai nuốt huyết nhục từng chữ giày vò mà nói ra. Đây là lần đầu tiên, Diệp Thanh Linh đối Ngô Chí rống giận, như một con dã thú nhuốm máu bị vây khốn. Sau khi gào thét, ngược lại người bị dọa lại là người vừa gào. Diệp Thanh Linh sợ tới mức buông lỏng Ngô Chí ra, luống cuống đứng tại chỗ nhìn Ngô Chí, trong mắt tràn đầy yếu ớt cùng sợ hãi.

“Ngô Chí!” Diệp Thanh Linh muốn tới gần, rồi lại sợ hãi hoảng hốt đến không dám đυ.ng vào Ngô Chí một tí, thật giống như hắn sơ ý một chút mà đυ.ng vào, Ngô Chí giống như pha lê vỡ tan rồi biến mất. Cái loại căng thẳng luống cuống cùng thái độ sợ hãi này như kim châm khắc sâu vào Ngô Chí, hắn không thể không đè giữ trái tim, vậy mới khiến trái tim không quá tổn thương.

“Ngô Chí, tim không thoải mái? Chúng ta lập tức trở về thay cái khác, chúng ta vẫn còn thời gian......”

“Diệp Thanh Linh......” Thanh âm Ngô Chí thực mỏng manh, hắn đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi tĩnh mịch rã rời so với những lần khác đều mãnh liệt hơn.

“Tôi vẫn còn có thể tìm cách khác, tôi vừa mới tìm được tư liệu rồi, Jabir(*) đã từng luyện chế ra đá Sage(**), chúng ta có thể từ hướng này......”

“Diệp Thanh Linh, tôi yêu cậu.”

Diệp Thanh Linh sững sờ nhìn Ngô Chí, từ trước tới giờ đều là Diệp Thanh Linh nói thích, tính cách Ngô Chí sẽ không mở miệng nói những câu như này, chỉ có thời điểm Diệp Thanh Linh bị bức đến đường cùng mới có thể kỳ quái nói câu thích. Giữa bọn họ hai người từng có tuyên bố với nhau là thích, nhưng xưa nay chưa từng nói yêu. Diệp Thanh Linh sẽ không nói yêu, bởi vì hắn đã xem qua thuyết minh về tình yêu trong sách, yêu là không vu lợi, liên kết với đối phương, có thể buông tay vì hạnh phúc của đối phương. Làm sao có khả năng? Ích kỷ, điên cuồng, độc chiếm dục mãnh liệt mà lại mang theo chút mặc cảm mơ hồ như Diệp Thanh Linh làm sao có khả năng đối với Ngô Chí buông tay?! Thích là có thể độc chiếm, thích là có thể không biết đối phương có đáp lại hay không, cho nên thích, chỉ là thích, thích đến sắp chết là cái loại này.

“Ngô Chí.” Thanh âm Diệp Thanh Linh run rẩy, biểu tình trên khuôn mặt yếu ớt đến tận cùng:” Cậu không cần yêu tôi, chỉ cần thích tôi được không......”

Vì vậy không cần đối với Diệp Thanh Linh buông tay, không cần vô tư bỏ đi như vậy khi Diệp Thanh Linh trong tương lai không có Ngô Chí, chuyện này đối với Diệp Thanh Linh mà nói...... Quá tàn nhẫn.

“Ngô Chí, van cầu cậu, để Ngô Chí cùng Diệp Thanh Linh vĩnh viễn cùng một chỗ được không......”

Tại sao còn không ngừng nói câu vĩnh viễn vĩnh viễn kia lại đi? Cứ luôn nói vĩnh viễn vĩnh viễn đều phải cùng một chỗ, thực ra chính là đang sợ hãi thời gian gấp rút a......

“Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí –!!! Nhìn tôi đi! Ngô Chí, nhìn tôi!”

...... A, cậu đang nói cái gì a...... Tôi nghe không rõ......

Ngô Chí cố mở to hai mắt, hắn chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn được một thân ảnh đơn bạc màu trắng, còn có những mảnh nhỏ màu trắng bay lượn khắp bầu trời. Ngô Chí không nhìn thấy bộ dạng sắp tan vỡ của Diệp Thanh Linh, nghe không được lời cầu khẩn hèn mọn vô lực của Diệp Thanh Linh, ngay cả đến đầu óc và ngũ giác của hắn cũng muốn quá tải. Sống lay lắt từ đầu đến loại tình trạng này, câu chuyện của hắn cũng đến hồi kết rồi sao. Môi Ngô Chí run rẩy, muốn nói cái gì đó lại thất bại. Nhưng hắn đã thỏa mãn rồi, rất thỏa mãn, quan trọng nhất là Ngô Chí đã nói ra câu kia, đối với tâm ý Diệp Thanh Linh là quan trọng nhất.

Diệp Thanh Linh...... Diệp Thanh Linh...... Nếu cậu có thể không thích Ngô Chí như vậy......Sẽ tốt biết bao a......

Ít nhất cậu sẽ không điên cuồng như vậy...... Ít nhất......Khi biệt ly không bi thương như vậy......Cậu thích Ngô Chí như vậy...... Thật là khiến cho trái tim người ta đau dớn......

...... Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh, biết không? Trên đời này có cái tên gia hỏa gọi là Ngô Chí, thích cậu đến nỗi trái tim như bị xé nát.

Một giọt nước theo khóe mắt chảy xuống, không phải là vì sợ hãi, mà vì chia lìa. Khóe miệng Ngô Chí cuối cùng cũng có nét cười, trước sau như một trên nơi có một chút chính khí cười xấu xa, nụ cười mà Diệp Thanh Linh thích nhất. Trong đôi mắt hanh niên tóc đen trên xe lăn vầng sáng dần dần khuếch tán, chỉ còn lại có một mảnh đen tối tĩnh mịch.

Thì ra kết thúc là như này.

Hắn còn chưa kịp nói cho người nọ, bắt đầu từ lúc đó, ước nguyện trong sinh nhật của hắn chỉ có một:

Nếu sớm biết rằng kết cục là như thế này, Diệp Thanh Linh vĩnh viễn không được thích Ngô Chí, thà rằng hai người vĩnh viễn là..... Người qua đường.

======================================

(*) Jabir: ông Jabir ibn Hayyan (ở châu Âu gọi là ông “Geber”), đã bắt đầu sử dụng phương pháp khoa học trong hóa học từ thế kỉ thứ 9, và ông được đa số xem là “ông tổ ngành hóa học”.

(**) Đá Sage: Một loại đá được cho là có thể trường sinh bất tử (tra baike thì nó bảo thế, ta không chắc đôu)