Ngô Chí vô tri vô giác lại lần nữa bị mang trở về, sau đó bệnh nặng một hồi. Cảnh tượng quen thuộc đến cỡ nào, trước đây thật lâu, lúc bị nhiễm bệnh Diệp Thanh Linh cũng nhặt hắn mang về, lần này lịch sử lại tái diễn thật đáng châm chọc. Khác biệt duy nhất là Ngô Chí sau khi tỉnh lại thì minh mẫn, nhưng mà thân thể vì bị bệnh mà suy yếu vô cùng, rồi hắn lại lần nữa giống một con búp bê được Diệp Thanh Linh chăm sóc rất tốt.
Một khi thanh tỉnh, sẽ bắt đầu đối mặt với sự thật.
Lần đầu tiên khi tỉnh lại, trên đường về, Ngô Chí thấy mình như đứa trẻ bị Diệp Thanh Linh cõng trên lưng, đau đớn khiến cho ý thức trở nên hỗn độn rồi từng chút từng chút suy giảm, tàn khốc liền xảy đến trước mắt.
Ngô Chí mệt mỏi vùi đầu vào hõm vai Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh trầm mặc bước đi, trọng lượng dư thừa hoàn toàn không hề làm hắn rắc rối, ngay cả hô hấp cũng bình ổn, dùng một bộ dáng cố định đi về phía trước, giống như là thế giới ở một khắc tiếp theo dù có hủy diệt cũng sẽ thờ ơ mà tiếp tục bước đi, chỉ có mỗi khi lạnh như băng thở ra là lúc, cảm thụ được khoảng cách giữa hai người càng lúc càng khăng khít. Tay Ngô Chí đan vào khoác lên vai Diệp Thanh Linh đung đưa, thanh âm khàn khàn run rẩy.
“Diệp Thanh Linh......”
“Ân.”
“Cậu là người biến dị.”
“Ân.”
“Cậu rất cường đại.”
“Ân.”
“Cậu biết rõ tình hình bên ngoài.”
“Ân.”
“...... Cậu có thể xua đuổi bọn chúng, có thể đi ra ngoài, và thậm chí có thể mang cả tôi ra ngoài.”
Diệp Thanh Linh không hề do dự: “Ân.”
Ngô Chí nghe được lời thừa nhận không chút chần chừ kia, môi run lẩy bẩy, thanh âm trầm thấp khàn khàn hệt như khốn thú gầm nhẹ.
“Diệp Thanh Linh, cậu — cậu vì cái gì phải lừa gạt......”
“Ngô Chí, tôi không có lừa gạt cậu.” Diệp Thanh Linh nhìn thẳng phía trước, chỉ có thể nhìn thấy sau mái tóc đen như mực, vành tai xinh xắn tuyết trắng có điểm trong suốt: “Tôi không bao giờ lừa dối cậu.”
“Được rồi, đó không gọi là lừa gạt, mà gọi là giấu diếm.” Ngô Chí ngẩng đầu, cười tự giễu: “Ngô Chí, Ngô Chí, thật đúng là ‘ vô tri ’ ha......”
Đôi môi mỏng của Diệp Thanh Linh mím thành một đường: “Đúng, là tôi đã giấu diếm cậu.”
“...... Cậu...... Vì cái gì không nói với tôi a......!?” Ngô Chí thở hổn hển một hơi, thân thể tệ hại này ngay cả phẫn nộ cũng phải tiết chế mà biểu đạt: ” Con mẹ nó tôi đây căn bản không quan tâm cậu là tang thi hay là quái vật! Dù cho cậu không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng! Nhưng là, nhưng là cậu ít nhất không cần giấu giếm tất cả như thế......Nuôi tôi như nuôi một đứa thiểu năng......”
Diệp Thanh Linh dừng lại, trước mặt bọn họ là một cái tủ kính phủ kín bụi bặm, lờ mờ phản chiếu cái bóng chồng lên của hai người.
“Như vậy không tốt sao.” Diệp Thanh Linh hơi gục đầu xuống, hỏi lại: ” Tôi sẽ bảo vệ cậu, cho cậu có một cuộc sống tốt nhất, cố gắng thỏa mãn tất cả những yêu cầu của cậu, cậu chỉ cần an tâm ở ‘nhà’, vô ưu vô lự sinh sống. Như vậy rất tốt.”
Ngô Chí không thể tin được mà trợn tròn hai mắt, hoảng hốt nhìn về cái người đứng trước tủ kính mang cái vẻ đương nhiên kia:” Cậu đem tôi trở thành cái gì, loại ăn bám? Sủng vật?”
Diệp Thanh Linh hơi hơi nghiêng đầu, con ngươi đen sẫm lẳng lặng mà nhìn Ngô Chí đột nhiên không kịp chuẩn bị, *** thuần đến nhìn không có chút thừa thãi nào.
“Đúng, tôi đang nuôi nhốt cậu.”
Đầu Ngô Chí trống rỗng, hắn cảm thấy được hắn bây giờ quả thực chính là một câu truyện cười: sớm nên chú ý tới chứ? Tất cả những thứ này. Kỳ thật đã chú ý đến từ lâu rồi đi, giữa lúc tận thế này, hắn Ngô Chí còn có thể sống tiêu sái thoải mái như vậy, hoàn toàn là ỷ lại người tên Diệp Thanh Linh này. Không có Diệp Thanh Linh, Ngô Chí hắn chẳng là cái thá gì, chỉ cần một con hủ thi cấp thấp là cũng có thể đưa hắn vào chỗ chết...... Không không không, ngay cả hủ thi cũng không cần, chỉ cần cắt đứt đồ dùng, cái người tên là Ngô Chí trên thế giới này tuyệt đối không sống nổi được một tuần.
Ngô Chí vô lực cúi thấp đầu, trong thanh âm mỏi mệt suy yếu còn mang theo một tia yếu ớt cùng mờ mịt.
“Diệp Thanh Linh, con mẹ nó cậu nghĩ muốn nuôi nhốt tôi cả đời a.”
“...... Ân.”
“...... Cậu, thật đáng sợ.”
“Ngô Chí.” Diệp Thanh Linh thanh âm bình bình đạm đạm, không có cảm giác đau thương to lớn nào, từng câu từng chữ cặn kẽ phân biệt sẽ phát hiện thứ tình cảm kìm nén ẩn chứa bên trong.
“Cậu có thể sợ hãi tôi, có thể chán ghét tôi.”
“Nhưng không được rời bỏ tôi.”
Diệp Thanh Linh đơn bạc siết chặt gông cùm xiềng xích Ngô Chí, cứ như vậy trói chặt, cương quyết chiếm giữ toàn bộ, một tia khe hở cũng không lưu lại, không để cho người hắn thích sắp chết một tia cơ hội thoát đi.
“Ngô Chí, Ngô Chí, Ngô Chí.”
— sẽ không biết, có một người thích cậu, điên cuồng tiếp cận.
“Tôi chỉ là muốn, khiến cậu hoàn toàn, trở thành người của tôi...... ”
Trên thế giới này Diệp Thanh Linh đối với cái người tên Ngô Chí kia, yêu gần như đến điên cuồng, độc chiếm, tham lam, ích kỷ.
Ngô Chí hung hăng cắn răng, khi hắn đẩy cánh cửa của Bluebeard ra là lúc, hắn nên ý thức được thứ tình cảm sâu sắc đến tuyệt vọng của người kia. Như vậy mới khiến người đau lòng, hắn biết, đối mặt với tương lai vô vọng kia, hắn chỉ có thể có một lựa chọn.
“Diệp Thanh Linh.” Ngô Chí đem đầu chôn vào hõm vai Diệp Thanh Linh, không dám nhìn nữa nhìn về phía người khiến hắn đau lòng vô cùng: “Bỏ qua cho tôi đi.”
“...... Ngô Chí, tôi thích cậu.”
“Cậu đã nói sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của tôi, và yêu cầu duy nhất của tôi là để tôi đi. Buông tha cho tôi, được không?”
“Rất thích rất thích, thích sắp chết đi.”
“......”
“Không nên gϊếŧ chết tôi, được không, Ngô Chí......”
“......Tôi vĩnh viễn sẽ không thích cậu giống như cậu thích tôi.”
Diệp Thanh Linh nở nụ cười, ánh mắt sáng rực: “Ngô Chí, điều đó chứng minh ít nhất, cậu vẫn là thích tôi.”
Ngô Chí tàn nhẫn mà cắn vai Diệp Thanh Linh, thanh âm chịu thua không có chút tí ti mơ hồ nức nở.
“Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Vì cái gì không buông tha cho tôi, vì cái gì vì cái gì vì cái gì...... Ô......”
Dịch thể nóng bỏng rơi trên vai Diệp Thanh Linh.
“Vì cái gì cậu lại thích tôi như thế...... Vì cái gì vì cái gì vì cái gì! Vì cái gì tôi cũng thích cậu a...... Mẹ nó...... Vì cái gì cậu...... Cậu nếu là quái vật a...... Vì cái gì...... Cố tình...... Cậu là quái vật...... Mẹ nó lão tử không muốn chết ở trước mặt ngươi a!!!”
Ngô Chí không muốn nhìn đối diện với cái tủ kính, nơi đó phản chiếu dung mạo Diệp Thanh Linh trước sau như một *** xảo — trước sau như một, chưa bao giờ thay đổi. Thời gian của Diệp Thanh Linh như là ngừng hẳn ở thời khắc tận thế ập xuống đó, tướng mạo của hắn vĩnh viễn dừng ở thời niên thiếu không hề phát triển. Có lẽ mỗi người biến dị đều được hưởng đặc quyền này, vi rút bệnh độc vì để cho bản thân mình tồn tại lâu dài hơn, chúng nó sẽ khiến sự phân chia tế bào diễn ra hàng ngày chìm vào trạng thái ngủ, sự trao đổi chất trở nên chậm chạp. Dùng một câu đơn giản để tóm lược là, chúng nó có thể sống thật lâu. Diệp Thanh Linh là người biến dị, mà Ngô Chí hắn chỉ là một...... Người thường. Cho nên năm tháng sẽ không ngưng lại bên người Ngô Chí, Ngô Chí sẽ lại càng cao càng lớn, càng ngày càng già, sau đó nghênh đón...... Kết thúc.
Ngô Chí không biết thân thể Diệp Thanh Linh bị bệnh độc cải tạo rốt cuộc có thể sống bao lâu, nhưng ít ra sẽ lâu hơn so với hắn, có lẽ có khả năng đạt đến cái gọi là trường sinh bất lão trong truyền thuyết kia đi. Hắn cũng không kháng cự sự sinh trưởng rồi diệt vong, thế nhưng hắn hội đau lòng, vì cái người thích hắn đến nghĩa vô phản cố(*) nên hắn đau lòng —— Ngô Chí không thể nào tưởng tượng được, sau khi hắn chết già, Diệp Thanh Linh sẽ làm cái gì bây giờ? Không phải là hắn đang tự kỷ, Ngô Chí thật sự thấy bất an cùng sợ hãi, cho dù sau khi hắn chết, hắn cũng mong Diệp Thanh Linh có thể hảo hảo sống tiếp, thậm chí quên luôn hắn đi là tốt nhất —— Ngô Chí cuối cùng đã rõ ràng, Ngô Viện lúc trước ôm tâm tình như thế nào mà đối với hắn gào thét “Sống sót”.
......Sở dĩ đó là lí do vì sao Ngô Chí lựa chọn rời đi, hắn vẫn mơ mơ hồ hồ có cái ý niệm này, mãi đến sau khi Misha cùng Hadron xuất hiện mới dứt khoát trỗi dậy. Ngô Chí muốn làm một cái hòm nhốt mèo, trước khi mở hòm, không ai có thể chứng minh con mèo trong hòm sống hay chết —— đồng dạng, nếu Ngô Chí biến mất ở trước mặt Diệp Thanh Linh, trước khi xác thực thấy hắn chết, không ai có thể chứng minh Ngô Chí là sống hay đã chết, cảm giác mơ ảo này sẽ bị phóng đại, thậm chí sẽ đánh bại thời gian tham gia —— cho dù là cực kỳ lâu về sau, lâu đến nỗi hắn cũng có thể chết già như bình thường, người nọ có thể đưa ra giả thiết hắn đang hảo hảo sống ở xó xỉnh nào đó trên thế giới, trên đường tìm kiếm sẽ từng bước quên đi hắn, rồi bắt đầu một cuộc sống mới.
—— đúng vậy, thời gian là thứ thuốc tốt nhất để lãng quên. Ngô Chí thấy giả thiết này rất được, mặc dù mình tiêu thất, có lẽ Diệp Thanh Linh lúc đầu sẽ rất phẫn nộ cùng thống khổ, sẽ không ngừng tìm kiếm hắn, nhưng rồi thời gian trôi đi, thứ tình cảm mãnh liệt này sẽ sẽ từ từ phai mờ, rồi biến mất. Bởi vì Diệp Thanh Linh còn sống, mà người sống nhất định phải kiên trì sống sót, quên đi bi thương.
Làm cái gì cũng tốt, chỉ cần Diệp Thanh Linh an ổn tiếp tục sống.
Trong lúc đó đây là kết cục tốt nhất của bọn hắn, Ngô Chí cho là vậy.
Diệp Thanh Linh ôm chặt lưng Ngô Chí, lại tiếp tục bước, từng bước một, vững vàng dụng tâm như cõng trên lưng hắn là toàn bộ thế giới. Ngô Chí ghé lên lưng Diệp Thanh Linh, nghe Diệp Thanh Linh một lần lại một lần nỉ non:
“Ngô Chí, đừng lo lắng, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”
“Ngô Chí, chúng ta về nhà thôi.”
========================================
(*) Nghĩa vô phản cố: Đạo nghĩa không cho phép chùn bước.