Chương 68: Tổn Thương Khó Lành... Đối Với Kỷ Ninh Hay Bạch Thanh Nhan...

Chương 68. Tổn thương khó lành... đối với Kỷ Ninh hay Bạch Thanh Nhan đều là như thế.

Kỷ Ninh thở dài một hơi, ôm Bạch Thanh Nhan vào trong ngực. Hắn lại không chú ý tới, cả người Bạch Thanh Nhan đều cứng ngắc.

"Khi đó, ta thật sự không nghĩ đến còn có một ngày có thể bình tâm tĩnh khí ôm ngươi như vậy. Thú thật, ta vẫn cho là ta sẽ chẳng chờ được đến ngày ngươi ra mặt gϊếŧ chết ta, mà sẽ chết trên chiến trường."

"Ta ra mặt gϊếŧ chết ngươi?"

"Thanh Nhan, ngươi thực sự cho rằng ta hạ quân lệnh trạng diệt Ngọc Dao bằng mọi giá là bởi vì ta có thể tiên tri trận chiến này nhất định sẽ thắng sao? Ta chẳng qua là lừa gạt Bệ hạ, khiến gã giao quân đội cho ta. Ta nghĩ ngươi là Ngọc Dao Đại Nguyên soái, tổng lĩnh quân đội một nước. Ta một đường đánh xuống, nếu như không chết thì hẳn là có thể trên chiến trường gặp lại ngươi một lần đi."

"Ngươi..." Bạch Thanh Nhan khó mà tin nổi, "Ngươi dấy lên một cuộc chiến, chỉ là vì muốn gặp lại ta một lần?"

"Cũng không phải chỉ gặp ngươi một lần. Ta muốn tự tay gϊếŧ ngươi, hoặc là chết dưới tay ngươi. Sự tình giữa chúng ta, lúc đó mới tính là kết thúc."

Miệng nói như thế, nhưng trong lòng Kỷ Ninh rất rõ ràng, nếu như Bạch Thanh Nhan không mất đi công lực, mình căn bản không phải đối thủ của y. Cái gọi là ngươi chết ta sống, từ khi mới bắt đầu đã chú định một kết cục duy nhất. Điều hắn muốn, là trước khi chết có thể nhìn thấy Bạch Thanh Nhan một lần, rồi chết trên tay y.

"Nhưng ta không nghĩ tới, cuối cùng vậy mà thật sự đánh thắng. Ngày hạ thành đó, kỳ thật trong lòng ta cũng không vui vẻ gì. Đó là trận cuối cùng, Ngọc Dao chỉ còn sót lại ba nghìn kỵ binh dễ dàng sụp đổ. Ta đã nghĩ, ngươi hẳn là không ở đây, bằng không binh lực thủ thành sao có thể yếu đuối như vậy?"

"... Nhưng ta quả thực chỉ có thế. Nói như vậy, ta đã làm ngươi thất vọng rồi. Ta không coi ngươi là đối thủ hợp cách*, càng chưa từng cùng ngươi giao đấu đã trực tiếp bó tay chịu trói."

*Hợp cách: Đúng quy định, đủ tiêu chuẩn.

Lời này nói ra có chút không ổn. Kỷ Ninh quay đầu cẩn thận quan sát Bạch Thanh Nhan, lại không nhìn ra tâm tình gì. Hắn thận trọng thử dò hỏi:

"Ta biết ta diệt quốc ngươi, ngươi khẳng định rất không cao hứng... Nhưng ta lúc ấy quả thực không nghĩ mình lại có thể thành công."

"Ý của ngươi là, Ngọc Dao ta thực tế không chịu nổi một kích, Kỷ Tướng quân tùy ý đánh một trận liền..."

"Ta, ta cũng không phải có ý đó." Kỷ Ninh hơi có chút ủ rũ, "Giờ phút này ta nói cái gì cũng đều không đúng, có phải không?"

"Ngay từ lúc mới bắt đầu, tất cả đều đã sai rồi." Bạch Thanh Nhan cười khổ một tiếng, "Nhưng cũng không thể nói sai ở ngươi. Thẳng thắn mà nói, nếu ta ở vị trí của ngươi khi ấy, cũng chưa chắc đã có biện pháp gì tốt hơn. Ta càng không thể nói, ngươi chịu những ủy khuất kia, lại không được quyền oán hận..."

Thanh âm Bạch Thanh Nhan trầm xuống. Tâm tình Kỷ Ninh cũng theo đó chìm dần.

Phải rồi, trời xui đất khiến, một đôi thần tiên quyến lữ cứ thế phí hoài mười năm, gây ra cho nhau biết bao tổn thương sâu đến như vậy! Nhưng chuyện này, lại có thể trách ai đây?

Tạo hóa trêu ngươi mà thôi.

"Thanh Nhan, ngươi hỏi vì sao ta hận ngươi, đó chính là nguyên do ta hận ngươi. Ta vẫn cho là ngươi muốn lấy mạng ta, cho nên mới... Nhưng bây giờ, ngươi nói không phải ngươi, ta tất nhiên tin tưởng."

"Cho nên ta không còn hận ngươi nữa, cũng nguyện ý chuộc tội những điều tàn ác ta đã gây ra cho ngươi. Ngươi nguyện ý để ta ở lại bên cạnh ngươi, chiếu cố ngươi, cho ta một cơ hội đền bù lỗi lầm, có được không?"

Bạch Thanh Nhan bị Kỷ Ninh ôm vào trong ngực, tư thái thập phần thân mật, nhưng y một mực cau mày. Nghe câu nói này, y ngẩng đầu nhìn Kỷ Ninh, bắt gặp một đôi mắt lóe lên ánh sáng tha thiết.

Y cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó xê dịch sang một bên. Vừa lúc thoát khỏi cái ôm của Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh nhất thời im lặng. Hắn cau mày, nghi ngờ hỏi:

"Thanh Nhan, ngươi như vậy là có ý gì?"

"Giữa chúng ta, sự tình liên đới quá nhiều. Nếu giờ phút này tùy tiện đáp ứng ngươi, ngược lại là có lỗi với ngươi."

"Nếu là ta cho ngươi hy vọng, vậy thì... Ngươi để ta suy nghĩ thật kỹ, Kỷ Ninh."

Trong lòng Kỷ Ninh thập phần hối hận. Khi nãy hai người cảm xúc kích động, đều có chút vong tình, hắn mới nghĩ phải rèn sắt ngay khi còn nóng, đưa ra chuyện hai người tái hợp. Không ngờ lời này nói ra, vậy mà lại gọi lý trí Bạch Thanh Nhan trở về... Chẳng những không thể tái hợp, ngay cả một cái ôm người kia cũng không cho nữa?

"Thật không hổ là Bạch Thanh Nhan phát hồ tình, chi hồ lễ*, Đinh ra Đinh, Mão ra Mão**."

*Phát hồ tình, chi hồ lễ: 发乎情, 止乎礼 Lời của Khổng Tử, chuyện yêu đương cũng có thể nhưng không thể vượt quá giới hạn lễ giáo, không thể quan hệ bất chính với nhau.

**Đinh ra Đinh, Mão ra Mão: 丁是丁,卯是卯 Một là một, hai là hai; ngô ra ngô, khoai ra khoai; đâu ra đấy.

Trong bụng nói xấu một trận, nhưng ngoài mặt Kỷ Ninh cũng không dám nhiều lời. Bất luận như thế nào, "suy nghĩ một chút" dù sao vẫn tốt hơn chém đinh chặt sắt "Ta phải rời đi"... Cục diện hiện tại đã là trường hợp tốt nhất tranh thủ được sau khi hai người thẳng thắn rồi.

"Vâng vâng vâng, ngươi nói đúng. Là ta nhất thời quên hết mọi chuyện. Thanh Nhan, ta cũng không phải cố tình khinh bạc, chỉ là nhung nhớ ngươi mà thôi. Chuyện này, suy nghĩ lâu dài cũng tốt."

"Được."

"Cũng khuya lắm rồi, chúng ta đi ngủ đi."

Kỷ Ninh nói xong, trong lòng có chút thấp thỏm... Bạch Thanh Nhan bây giờ nhìn lại thập phần lãnh đạm. Y sẽ không ngay cả cùng nhau ngủ trên thảm rơm trong sơn động này cũng không chịu chứ?

Trong lòng chột dạ, Kỷ Ninh có chút không dám nhìn Bạch Thanh Nhan. Mà Bạch Thanh Nhan sao có thể không đoán ra hắn đang nghĩ cái gì? Sắc mặt lập tức trở nên tế nhị. Nhưng nhìn dáng vẻ ủ rũ, mấy lần muốn nói chuyện đều không thể cất lời của Kỷ Ninh, y lại cảm thấy có chút đáng thương.

Cuối cùng, Bạch Thanh Nhan cũng chỉ đành nói một câu:

"Được."

Một câu "Được" này khiến Kỷ Ninh không đoán nổi liệu có phải y đồng ý cho hắn ngủ ở đây hay không. Nếu trực tiếp mở miệng hỏi, hắn lại sợ Bạch Thanh Nhan thuận nước đẩy thuyền bảo hắn cút đi. Bởi vậy, hắn liền thăm dò cởi ngoại bào, giả vờ lơ đãng nói:

"Gần cửa động gió lớn, hay để ta ngủ ở đó đi. Ngươi ở bên trong cũng ấm áp hơn."

"Vậy sao?"

"Ừm."

Hai người mang tâm sự riêng, giữ nguyên áo nằm ngủ. Kỷ Ninh ngủ không được, cũng không dám loạn động, ngay cả xoay người cũng phải cẩn thận từng li từng tí.

Ban đầu, hắn sợ Bạch Thanh Nhan kháng cự, cố ý đưa lưng về phía Bạch Thanh Nhan. Nhưng nằm một hồi, hắn liền có chút không kìm nén được. Lại không dám làm ra động tác quá lớn, chỉ lật người một cái cũng phải tiến hành công tác tư tưởng rất lâu. Khó khăn lắm mới chậm rãi quay lại, Kỷ Ninh cảm thấy sau lưng mình đều đầy mồ hôi.

Kết quả lại phát hiện Bạch Thanh Nhan đã sớm xoay người đưa lưng về phía hắn.

Kỷ Ninh vô thức nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn ức chế không nổi cảm giác thất vọng. Hắn nghĩ, đêm nay để lộ vết sẹo này ra ngoài, chung quy là không tốt. Bạch Thanh Nhan ngoài mặt tỏ ra không có việc gì, nhưng bên trong lại hay nghĩ ngợi.

Kỳ thật hắn còn có một chuyện rất để ý. Đó chính là bệnh nặng bất ngờ mười năm trước trong miệng Bạch Thanh Nhan...

Kỷ Ninh cũng không định chất vấn Bạch Thanh Nhan gạt hắn. Hắn biết, Bạch Thanh Nhan sẽ không nói dối.

Hắn tin lời Bạch Thanh Nhan, đối với những gì hắn phải trải qua y không hề biết rõ tình hình. Nhưng hắn cũng hiểu, Bạch Thanh Nhan lúc ấy tại Hành cung nhất định cũng thật sự muốn nhất đao lưỡng đoạt, mới một mực tránh mà không gặp.

Bằng không, y sao phải phái người thị vệ trưởng kia đưa mình đi nơi khác?

Mà lý do tách ra, đến bây giờ Bạch Thanh Nhan cũng chưa hề nói. Nhìn tình thế đêm nay, Kỷ Ninh cũng không dám hỏi.

... Tổn thương cũng là một loại bệnh, di chứng lại đặc biệt nghiêm trọng. Đối với hắn, hay đối với Bạch Thanh Nhan, đều là như vậy.

Kỷ Ninh nhẹ nhàng thở dài.

Hắn nhìn chằm chằm sau lưng Bạch Thanh Nhan, trong thoáng chốc như có thể nhìn thấy cột sống ẩn dưới lớp y phục. Một đầu tóc đen xõa xuống, vẫn như cũ không thể che đậy cơ thể thanh gầy.

Bạch Thanh Nhan thật sự quá gầy. Suốt con đường này, y đã phải chịu quá nhiều đau khổ. Kỷ Ninh không ngăn nổi đau đớn trào lên từ trái tim, hắn nghĩ, nếu lần này thật sự có thể cùng y thoát khỏi Lang Nghiệp, vô luận như thế nào cũng phải điều dưỡng thật tốt một phen, để trên người y thêm chút da chút thịt.

Mải mê suy nghĩ lung tung, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Kỷ Ninh đột nhiên cảm giác được Bạch Thanh Nhan khẽ cử động. Hắn vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Trước mắt Kỷ Ninh đen đặc, lỗ tai lại hết sức linh mẫn. Hắn có thể nghe được tiếng Bạch Thanh Nhan ngồi dậy, nhưng không di chuyển. Trong thoáng chốc, tựa hồ có sợi tóc lạnh buốt rủ xuống rơi trên mặt hắn, có chút ngứa ngáy.

"Kỷ Ninh, ngươi ngủ rồi sao?"

Thanh âm Bạch Thanh Nhan cực nhẹ, Kỷ Ninh chậm rãi hô hấp, không có trả lời. Hắn không biết nên giải thích chuyện mình giả vờ ngủ như thế nào.

Bạch Thanh Nhan cũng không tiếp tục hỏi. Lại ngồi một hồi, lâu đến mức Kỷ Ninh cho rằng y đã ngồi ngủ mất tiêu rồi, y mới thoáng cử động.

Y cúi người, nhẹ ngàng ôm lấy Kỷ Ninh. Mặt y dán lên gương mặt Kỷ Ninh, bờ môi nhẹ nhàng thở dài.

"Những năm này, ngươi chịu ủy khuất rồi."

Cũng chẳng qua chỉ là một cái ôm đơn giản. Sau đó, Bạch Thanh Nhan lần nữa nằm xuống, trong bóng đêm vang lên âm thanh hô hấp đều đều.

So với khi nãy, tựa hồ không có gì khác biệt. Giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Nhưng Kỷ Ninh rốt cuộc vẫn không ngủ được.

Hắn suy nghĩ rất nhiều. Mãi cho đến quá nửa đêm, ngay cả đống lửa cũng dần dần tàn lụi, Kỷ Ninh ngồi dậy, thêm vào mấy khúc củi, miễn cho người trong sơn động bị lạnh. Hắn xoa xoa mặt, quay đầu nhìn Bạch Thanh Nhan đang say ngủ một chút.

Sau đó một mình đi ra khỏi sơn động.

Hắn chính là yêu một người như vậy. Tốt đến thế, thiện lương như vậy, đau lòng hắn mười năm trước chịu ủy khuất, giữa trời tối người yên lặng lẽ cho hắn một cái ôm an ủi.

... Nếu mình không thể an bài chu toàn tất cả sự tình, để y có thể an toàn rời khỏi Vương đô Lang Nghiệp hung hiểm này, Kỷ Ninh hắn, sao có thể an tâm nằm ngủ?

Trong đêm tối, Kỷ Ninh một mình đi đến sương phòng.

Nơi này là khách phòng, ngày thường bỏ trống, ngẫu nhiên có quan tướng thiết kỵ Lang Nghiệp từ biên quan đến, sau khi báo cáo qua tình hình chiến đấu, Kỷ Ninh sẽ để bọn họ ở lại chỗ này mấy ngày.

Hiện tại, nơi này cũng chỉ có duy nhất một khách trọ.

Gian phòng kia không có điểm đèn, người bên trong hẳn là đã ngủ. Kỷ Ninh trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

Một cây trường thương phá không lao đến, mũi lao vững vàng nhắm ngay giữa cổ Kỷ Ninh!

Kỷ Ninh không chút hoảng hốt. Hắn ngay cả tránh cũng không tránh, hướng chủ nhân trường thương gật đầu một cái... Đoạn còn lại của trường thương vẫn đang nằm trong tay Long Dã. Long Dã thân mặc tẩm bào*, đã từ trên giường ngồi dậy. Thấy rõ người đến là Kỷ Ninh, y bỏ tay xuống, thanh trường thương kia vẽ ra trên không trung một đường vòng cung ưu mỹ, cuối cùng vững vàng dựng ở đầu giường.

*Tẩm bào: Áo ngủ.

"Hóa ra là đại ca đến."

"Ngươi vẫn tỉnh táo như vậy." Kỷ Ninh nhìn Long Dã thắp nến, đến bên người y ngồi xuống. Hắn không vòng vo Tam quốc, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.

"Ta bị giam trong Hoàng cung mấy ngày, hôm nay chẳng hiểu vì sao lại được thả ra. Bệ hạ muốn ta cùng sứ đoàn Đại Tiếp điều tra tình hình đại hạn vụ xuân."

"Chuyện này ta cũng nghe nói." Long Dã khẽ gật đầu, "Đại ca, ngươi ở trong cung... Nhìn thấy hắn sao?"

Mặc dù Long Dã không nói rõ, Kỷ Ninh cũng biết "hắn" là chỉ ai. Hắn đưa tay vào ngực, móc ra tờ giấy kia, "Đây là Nhiễm Quận Vương cho ta."