Chương 67. Đây không phải mệnh lệnh của ta... Ta muốn để ngươi sống sót!
Tim Kỷ Ninh đột nhiên nảy lên một nhịp.
"Hắn... là ai?"
"Thị vệ trưởng của ta... Thời điểm công thành, từ sau lưng đánh lén ta... Đánh lén không thành, hắn bỏ chạy trối chết..."
"Cho nên, ý ngươi là... Đây không phải mệnh lệnh của ngươi?"
"Không phải ta!"
Bạch Thanh Nhan cắn môi đến tóe máu:
"Ta muốn hắn thay ta an trí cho ngươi, bởi vì ta không có cách nào bảo hộ ngươi! Kỷ Ninh, ta muốn đưa ngươi rời khỏi Ngọc Dao, mai danh ẩn tích, bình yên sống sót! Nhưng chẳng ngờ, thị vệ mà ta tín nhiệm nhất lại phản bội ta! Hắn vậy mà lại đưa ngươi đến nơi đó..."
"Có thể sử dụng thiên lao, chẳng lẽ không thuộc phạm vi quản lý của ngươi? Ngươi lại nửa phần cũng không biết rõ tình hình?"
"Khi đó ta bệnh nặng, mất ý thức, nửa tháng không thể trông coi công việc. Ta thật sự không biết rõ tình hình! Đáng hận là ngay dưới mí mắt ta, thủ hạ của ta, tại địa phương của ta, lại dám tra tấn hãm hại người... ta ái mộ trong lòng..."
Bạch Thanh Nhan càng nói càng đau đớn, l*иg ngực tưởng chừng như bị xé rách... Y ban đầu còn tưởng rằng Kỷ Ninh có được công lực của mình liền có thể bảo đảm tính mệnh, dù mình chết hắn vẫn có thể bình an. Không ngờ đến, bởi vì duyên cớ do mình, Kỷ Ninh lại gặp phải nghiêm hình tra tấn, suýt chút nữa đã chết trong ngục tối?
Song ánh mắt Kỷ Ninh mỗi lúc một sáng ngời... Cái gì nghiêm hình tra tấn, cực hình suýt chút nữa là mất mạng, hắn chỉ biết không phải Bạch Thanh Nhan lợi dụng hắn, muốn đẩy hắn vào chỗ chết! Chỉ cần mười năm trước không phải Bạch Thanh Nhan muốn đoạt mệnh hắn, những cay đắng khác có là gì?
"Là lỗi của ta. Là ta cân nhắc không chu toàn, cho bọn họ cơ hội này... Ngươi đúng là nên hận ta, ta suýt chút nữa đã hại chết ngươi!"
"Không phải!"
Kỷ Ninh dùng sức ôm y vào trong ngực:
"Ngươi phải biết, hôm nay nghe được một lời này chính là sự tình tốt đẹp nhất trong mười năm qua của ta. Biết trong lòng ngươi có ta, biết không phải ý chỉ của ngươi, dù cho lúc ấy ta thật sự bị bọn chúng tra tấn đến chết, ta cũng không thấy hối hận!"
Một câu kia của Kỷ Ninh lại xúc động nỗi lo lắng tiềm ẩn của Bạch Thanh Nhan. Y níu Kỷ Ninh lại, truy vấn:
"Lại nói, bọn họ đã quyết muốn hại chết ngươi, ngươi trốn ra bằng cách nào? Thủ đoạn của thiên lao ở Hành cung Ngọc Dao ra sao ta đều biết. Có những hình phạt rợn người ta không cho phép bọn họ sử dụng. Nhưng khi ấy ta không ở đó, bọn họ có phải..."
Trong đầu Kỷ Ninh hiện lên những côn trùng đáng sợ kia... Bề ngoài xấu xí, sau khi bị hun khói lại có thể liều mạng chui vào bên trong da thịt người, khiến người ta sống không bằng chết.
Ngày đó, sau khi hai tên ngục tốt uy hϊếp, chính là dùng đám côn trùng này tới đối phó với hắn. Theo lý thuyết, những côn trùng kia sẽ một đường chui vào bên trong nội tạng, khiến hắn sống sờ sờ bị gặm nhấm từ trong ra ngoài, chết trong đau đớn tột độ. Nhưng chẳng biết tại sao, đám côn trùng chưa kịp tiến vào gân mạch hắn đã bất động.
Song đám người hành hình lại cho rằng Kỷ Ninh chắc chắn sẽ chết, không đợi nhìn hắn tắt thở đã đem hắn quẳng đến một bãi tha ma ngay trong đêm, vội vã rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Kỷ Ninh vẫn chưa chết. Hắn nằm một đêm trong bãi tha ma, cuối cùng tự mình bò dậy, chống đỡ một hơi đi hơn mười dặm đường.
Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là con người, không hơn. Thời điểm hắn uống nước bên bờ sông, rốt cuộc thể lực chống đỡ hết nổi, té ngã vào dòng nước. Có lẽ bởi mệnh chưa đi đến tuyệt lộ, hắn không bị chết chìm, mà là được một thiếu niên vớt lên bờ.
Thiếu niên kia, chính là Long Dã.
Chuyện về sau không cần nhiều lời. Kỷ Ninh chữa khỏi thương thế, đem những chuyện đã qua ném vào ngọn núi phía sau Hành cung Ngọc Dao, cũng đem yêu thương đối với Bạch Thanh Nhan vứt bỏ. Hắn tự nhủ, trong lòng hắn chỉ có hận. Quãng đời còn lại, đều phải vì trả thù Bạch Thanh Nhan mà sống.
Cho nên mới có Đại Tướng quân Lang Nghiệp Kỷ Ninh, mới có mười năm sát phạt, có tương phùng lần nữa bên ngoài Đồ Đô thành... Có hết thảy những chuyện sau này.