Chương 63. Người kia, thật sự là phụng mệnh ngươi mà đến?
Về sau, mỗi lần trạm gác thay người, Kỷ Ninh đều sẽ đi đến hỏi thăm một lần. Nhưng mỗi lần đều không thu hoạch được gì. Miệng vết thương của hắn đã có chút nhiễm trùng, nhưng hắn không có thời gian xử lý. Hắn chỉ sợ nếu mình rời đi một lát, sẽ bỏ lỡ Bạch Thanh Nhan.
Không biết đã chờ bao lâu, hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy mã xa quen thuộc của Thái tử... Mặc dù không trang trí xa hoa phức tạp, nhưng chiếc xe ngựa này trang nhã trầm uất, là tự tay Bạch Thanh Nhan thiết kế, rất có nét đặc trưng. Kỷ Ninh tuyệt sẽ không nhận lầm.
Hắn lập tức chạy tới, mã phu vội vã giữ chặt tuấn mã, suýt chút nữa là đạp lên người hắn.
"Kẻ nào! Chán sống rồi à!"
Trong xe ngựa chui ra một người, giận dữ quát nạt. Nhưng khi nhìn thấy Kỷ Ninh, hắn rõ ràng cực kỳ sững sờ, nhíu mày:
"Ngươi ở đây làm gì?"
Là Cơ Hà!
Mặc dù lần trước bị trói đi, Kỷ Ninh căn bản không nhìn thấy tướng mạo của hắn. Nhưng chỉ bằng thanh âm là hắn biết, đây chắc chắn là Cơ Hà!
"Ngươi là Cơ Hà, có phải không? Ta muốn tìm Bạch Thanh Nhan! Y ở đâu?"
"Ngươi đừng có tới mà thêm phiền!" Cơ Hà lập tức nhảy xuống xe, "Cút xa ra một chút, ngươi còn muốn hại y thành bộ dạng gì nữa?"
"Y làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Ninh đột nhiên nhớ tới, Cơ Hà đã cảnh cáo hắn... Bạch Thanh Nhan sớm muộn phải kế thừa Hoàng thất, không thể cùng hắn trường tướng tư thủ. Hẳn là, Hoàng đệ bại hoại kia của y lại đến tìm phiền toái?
"Nếu như là chuyện lần trước ngươi cảnh cáo, ta sẽ không cho y thêm phiền phức! Ngươi để ta gặp y, ta tuyệt sẽ không gây chuyện!"
"Tuyệt sẽ không gây chuyện? Vậy bây giờ ngươi đang làm cái gì? Ngươi đứng ở cổng Hành cung, kẻ đến người đi! Ngươi thì biết cái gì? Ngươi có biết A Nhan mỗi ngày phải đối mặt với ai không? Sớm biết lần trước ta nên đánh chết ngươi, tuyệt hậu hoạn!"
Ngón tay Cơ Hà gần như đâm vào mắt Kỷ Ninh, xem ra hắn đang rất gấp, cũng không muốn dây dưa thêm lấy một câu với Kỷ Ninh. Cho nên hắn một tay đẩy Kỷ Ninh ra:
"Y sẽ không gặp lại ngươi! Ngươi đi mau, sau này cũng đừng tới nữa... Đi mau!"
Kỷ Ninh có thể cảm nhận được hai mắt Cơ Hà lóe lên một loại hận ý khó tả, tựa như chẳng muốn nhìn nhiều thêm. Cơ Hà xoay người nhảy lên xe ngựa, thị vệ vừa mới lạnh lùng với Kỷ Ninh khi nãy đã ân cần chạy qua, một đường chạy chậm phía sau xe ngựa.
Giờ khắc này, Kỷ Ninh đột nhiên ý thức được, mình quả thật khác biệt với bọn họ. Bọn họ bất luận có quan hệ như thế nào với Bạch Thanh Nhan, vẫn y nguyên có thể bằng chính thân phận của mình, bước vào bên trong Hành cung này.
Mà mình, ngày thường người khác tươi cười với hắn, cũng chẳng qua là cho Bạch Thanh Nhan mặt mũi. Có lẽ trong mắt những kẻ kia, hắn cho tới bây giờ vẫn chẳng hề xứng đáng là người đứng bên cạnh Bạch Thanh Nhan.
Thế nhưng Bạch Thanh Nhan, y ở đâu? Y cũng nghĩ như vậy sao?
Như vậy, hiện tại y đối với mình trốn tránh không gặp, là thật sự muốn đơn phương đoạn tuyệt quan hệ, ngay cả một lời giải thích cũng không chịu đưa ra sao?
--- Phủ Tướng quân, trong sơn động ---
Kỷ Ninh nói đến đây, ngừng lại thật lâu. Bạch Thanh Nhan ngồi một bên nhìn hắn, cũng nói không lên lời.
Đống lửa lách tách cháy, chiếu sáng bóng lưng Kỷ Ninh. Hắn ngồi ở đó, khom lưng, ôm gối. Gương mặt hắn cũng giấu ở nơi khuất bóng, nhìn không ra biểu cảm như thế nào.
"Ta... Một mực không biết những điều này."
Thật lâu sau, Bạch Thanh Nhan mở miệng.
"Khi đó ta bị bệnh, bệnh rất nặng. Cơ Hà trong đêm đánh xe đi tìm Thanh Vũ, cuối cùng tại đầu chợ trói người về. Lúc ấy hắn nóng nảy trong lòng, ác ngôn với ngươi, ta thay hắn xin lỗi ngươi."
"Không cần."
Kỷ Ninh đáp ngắn gọn.
"Huynh đệ bọn họ đều xem thường ta, cũng là sự tình của hai huynh đệ bọn họ. Ngươi không cần phải thay họ nói lời xin lỗi. Huống chi cũng là chuyện đã qua rồi."
Bạch Thanh Nhan lúc này mới ý thức được, y đem mình cùng huynh đệ Cơ thị quy về một lập trường, còn thay người khác xin lỗi Kỷ Ninh, chỉ sợ lại tổn thương hắn. Cũng không thể trách hắn mẫn cảm, Cơ Hà nói chuyện cũng thật là đả thương người khác. Thêm nữa, lúc ấy Cơ Hà nói với Kỷ Ninh, cái gì mà Bạch Thanh Nhan không có khả năng cùng hắn tư thủ, chỉ là khi đó hắn cần một kẻ để giải tỏa tâm trạng, để hắn bảo vệ lập trường của mình mà thôi... Cũng không biết khi ấy Kỷ Ninh nghe được, trong lòng hắn có bao nhiêu khổ sở.
"Ta khi đó quả thực bệnh nặng. Ngươi đến tìm ta, mặc dù ta ở trong cung, nhưng thật sự không biết gì cả."
Kỷ Ninh gật gật đầu:
"Ta biết ngươi sẽ không gạt người. Như vậy, trong lòng ta cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng có một chuyện một mực canh cánh trong lòng ta, nhiều năm như vậy không thể buông bỏ. Ngươi hỏi ta vì sao hận ngươi, ta chính là vì chuyện này mà hận ngươi..."
Kỷ Ninh ngừng lại. Hắn rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Bạch Thanh Nhan, mới tiếp tục:
"... Thị vệ trưởng kia của ngươi, thật sự phụng mệnh ngươi mới đi tìm ta sao?"
Nói đến ba chữ "Thị vệ trưởng", cơ mặt Kỷ Ninh đều căng cứng lên. Cũng chỉ có ba chữ đơn giản này, lại đem hắn đẩy xuống nơi hắc ám nhất không thể chịu đựng nổi trong ký ức...
Ngày mai mình phải lên trường rồi, chẳng biết có thời gian đăng chương mới không nên đăng luôn ^^"