Chương 58: Có Lẽ Tương Lai Của Bọn Họ, Vẫn Còn Một Tia Hy Vọng.

Chương 58. Có lẽ tương lai của bọn họ, vẫn còn một tia hy vọng.

"Thanh Nhan!"

Kỷ Ninh quá kích động, vươn tay về phía Bạch Thanh Nhan. Hai bàn tay hắn bám chặt trên bả vai Bạch Thanh Nhan, mỗi ngón tay đều run rẩy. Bạch Thanh Nhan nhìn hắn, ánh mắt cũng nhuốm sắc nặng nề tựa ánh trăng đêm nay.

"Ta, ta thật ra..."

Lời Kỷ Ninh muốn nói quá nhiều, lại nhất thời không biết nên nói câu nào trước. Cuối cùng, vẫn là Bạch Thanh Nhan dời hai cánh tay của hắn từ trên vai mình xuống, đặt trong lòng bàn tay mình. Đôi tay y hợp tại một chỗ, bao lấy bàn tay to lớn của Kỷ Ninh... Bàn tay kia đầy vết chai do luyện kiếm, phi thường thô ráp. Song lại vô cùng ấm áp, khiến người an tâm.

"Cũng khuya rồi, Kỷ Ninh, chúng ta nên đi ngủ thôi. Dưới tình thế này, mấy ngày nay tất sẽ xảy ra ác chiến. Chúng ta đều cần tĩnh dưỡng tinh thần... Nhất là ngươi, mới từ trong ngục ra, ngàn vạn không thể ngã gục."

"Tất cả nghe ngươi! Thanh Nhan, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ngươi nói cái gì ta hết thảy đều nghe theo ngươi!"

"Vậy được, ngươi về trước đi."

"Còn ngươi?"

"Ta? Ta, ta còn muốn ngồi một lát nữa."

Bạch Thanh Nhan lại có mấy phần ấp a ấp úng. Nhưng hiện tại Kỷ Ninh vạn phần kích động, l*иg ngực tựa như có một mồi lửa thiêu đốt, sao có thể bỏ y lại một mình ở nơi này? Hắn nhất định không chịu đi, nói là phải đưa y trở về mới có thể đi ngủ, bằng không mình ngủ cũng không an ổn. Bạch Thanh Nhan bất đắc dĩ, đành gật đầu.

"Đã như vậy, chúng ta liền đi thôi."

Nói thì như thế, gương mặt y lại lóe lên thần sắc thất vọng, không tránh khỏi con mắt của Kỷ Ninh. Nhất là thời điểm Bạch Thanh Nhan đứng dậy, quay đầu liếc nhìn vào trong sơn động kia, Kỷ Ninh bừng tỉnh đại ngộ:

"Thanh Nhan, hẳn là ngươi muốn ngủ một đêm trong động này?"

"..."

Bạch Thanh Nhan không nói gì. Nhưng vành tai y phiếm hồng. Kỷ Ninh cảm thấy trong lòng rung động, lại buồn cười không thôi. Hắn kéo đầu vai Bạch Thanh Nhan:

"Thanh Nhan, ngươi muốn ở đâu, ta ở cùng ngươi... Phủ Tướng quân trên dưới đâu có nơi nào ngươi không thể đi? Cần gì phải lén lén lút lút như vậy?"

"Ta không có lén lút..."

"Ngươi chỉ ngượng ngùng. Được rồi, ta biết. Ngươi chờ ở đây, ta đi lấy đệm chăn đến."

Kỷ Ninh nói xong, cũng không đợi Bạch Thanh Nhan đáp lại đã nhảy lên một cái, chạy nhanh đến hướng chính phòng. Trong vườn hoang vu, Bạch Thanh Nhan bó gối ngồi trên tảng đá, nhìn theo bóng lưng hắn ngày một xa. Trong thoáng chốc lại quay ngược thời gian trở về thuở niên thiếu... Khi đó, y cũng ngồi trong rừng cây như thế, nhìn thân ảnh mạnh mẽ của Kỷ Ninh chạy tới chạy lui, vội vã làm một chút việc lặt vặt.

Từng tầng từng tầng hồi ức khuấy động trong tâm trí y.

Y cho đến bây giờ vẫn chưa quyết định sẽ ở lại bên cạnh Kỷ Ninh. Giữa bọn họ phát sinh quá nhiều sự tình, trong đó có một số chuyện đã lưu lại những vết thương quá sâu... Nước mất nhà tan, thân bằng ly tán; trên đường đi vũ nhục cùng thống khổ; cuối cùng một trận đồ sát khiến người đứt từng khúc ruột. Y có một trăm, thậm chí một ngàn, một vạn lý do để rời đi, không cần quay đầu nhìn người này lấy một chút.

Nhưng y lại có một lý do duy nhất để ở lại bên cạnh người kia. Lắng nghe một chút, y chẳng thể nói thành lời... Lý do này, có lẽ là lưu luyến. Hoặc là, giữa y và hắn còn có một thứ tình yêu mập mờ không rõ.

Vô luận như thế nào, lần này Kỷ Ninh bị giam vào lao ngục, khiến y rốt cuộc minh bạch... Y chung quy vẫn không thể nhẫn tâm. Y không thể dễ dàng bỏ người kia lại sau lưng, để mặc hắn vô thanh vô tức trong bóng tối mịt mù.

Vẫn nên cho người này một cơ hội. Có lẽ bọn họ vẫn còn có thể đem những yêu hận tình thù dây dưa kia giải thích cho rõ ràng. Có lẽ tương lai của bọn họ, vẫn còn có một tia hy vọng.

Đương trầm tư, Kỷ Ninh đã trở lại. Hắn hứng thú bừng bừng khiêng một đống đệm chăn, tay kia xách theo một cái giỏ. Đến trước mặt Bạch Thanh Nhan, hắn đem tay cầm của cái giỏ ngậm vào miệng, tay còn trống đưa về phía Bạch Thanh Nhan.

"Đi nào!"

Trong miệng còn ngậm đồ vật, thanh âm cũng mơ hồ không rõ. Nhưng đôi mắt mang theo ý cười vẫn hướng đến Bạch Thanh Nhan mời mọc.

Bạch Thanh Nhan cũng cười, y đặt một bàn tay vào lòng bàn tay Kỷ Ninh. Cảm giác được bàn tay lớn thô ráp mà khô ráo kia dùng sức nắm chặt lấy mình, sau đó dùng lực nhấc lên. Một cỗ sức lực rất lớn kéo y lên đến, hai người cùng nhau đi vào trong sơn động.