Chương 54. Hoàng đế Đại Tiếp thế mà lại lẻn vào Vương đô Lang Nghiệp?
"Ngươi..."
Sắc mặt Bạch Thanh Nhan đại biến trong nháy mắt.
"Ngươi nói như vậy, hắn phản ứng ra sao?"
"Còn có thể phản ứng thế nào? Lời ta nói đều là sự thật. Hắn lại hỏi ta, lời này là ý tứ của ta hay là ngươi nhờ ta nói với hắn... Mắc cười, đã là lời nói thật, do ai nói thì có chỗ nào khác nhau? Sự tình đều là như vậy. Cùng Hoàng tộc làm ra chút tình yêu hoa gió, còn không tự biết vị trí của mình ở đâu? Huống chi ngươi cũng không phải là Hoàng tộc bình thường... Ngươi là Thái tử, là Hoàng đế tương lai đó nha!"
"..."
"Nói mới nhớ, lần ta trói hắn lại đó còn bị Hoàng huynh nhúng tay vào. Ta còn tưởng rằng phen này không xong rồi. Chẳng ngờ phản ứng của Hoàng huynh khiến ta trở tay không kịp."
Cơ Hà nói đến đây, nhếch miệng cười. Hắn luôn cho là vị Hoàng huynh kia của mình bất cẩu ngôn tiếu*. Lại nói, Hoàng huynh và Bạch Thanh Nhan cũng có điểm rất giống nhau, từ nhỏ thuộc lòng binh pháp thao lược, trị quốc kinh vĩ, trong một đám quý thanh Hoàng tộc thì hai người nói chuyện hợp ý nhất. Cho nên Bạch Thanh Nhan nghe đến đó, vô thức đáp:
*Bất cẩu ngôn tiếu: 不苟言笑 Không cẩu thả trong lời nói nụ cười, chỉ kẻ trầm mặc ít nói cười, nghiêm túc.
"Cơ Dận huynh luôn là người chính phái. Hắn tất nhiên sẽ không đồng ý để ngươi hồ nháo, sẽ giáo huấn ngươi."
"Hắn? Ha ha. A Nhan, lời này của ngươi cũng quá bất công rồi. Hắn là chính nhân quân tử, chẳng lẽ ta lại là tên vô lại đầu đường xó chợ? Ta nói cho ngươi biết, lần đó hắn còn tự thân ra trận, bằng không, ngươi cho rằng 'Thái tử Đại Tiếp cùng Duệ Thân Vương huynh đệ hai người trong lòng đều ngưỡng mộ Thái tử Ngọc Dao, cho nên mới trói hắn đến nghiêm hình tra tấn', loại cơ sự này là ai nghĩ ra được, là ai nói cho Kỷ Ninh?"
"Các ngươi!"
Bạch Thanh Nhan lần này thực sự nổi giận rồi. Y dùng sức đẩy Cơ Hà ra, quay người muốn rời đi, Cơ Hà nhìn theo thân ảnh bừng bừng tức giận ngày một xa của y, tặc lưỡi.
"Chẳng phải đã là chuyện xưa năm cũ sao, sao còn châm lên lửa giận lớn như thế. A Nhan chắc sẽ không đi tìm Hoàng huynh kiểm chứng đi. Á đù vậy thì toang rồi."
"Biết sẽ toang mà còn dám bịa ra lời đồn này?" Đột nhiên sau lưng Cơ Hà truyền tới một thanh âm mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ, "Lá gan Duệ Thân Vương thật không nhỏ, xem ra chỉ là quân thần thì không trấn được ngươi."
"Hoàng huynh!"
Cơ Hà rụt cổ một cái, né người sang chỗ khác. Thị vệ cao lớn kia chẳng biết từ lúc nào đã tới phía sau hắn. Chỉ là ngữ khí của hắn mặc dù lãnh khốc, trên mặt lại mang theo vài phần ý cười. Thấy Cơ Hà quay người, hắn cũng cởi bỏ mũ giáp thị vệ trên đầu xuống, lộ ra diện mục thật sự.
Từ xa nhìn lại, cũng có năm sáu phần tương tự Cơ Hà.
"Á hi hi, khi đó huynh rõ ràng cũng biết, lại chưa từng ngăn cản ta, không để ta thu thập Kỷ Ninh mà. Ta cũng không phải bịa chuyện toàn bộ, đúng không nào? Lại nói, Hoàng huynh về sau cưới được vị Thiên phi* kia chẳng phải so với A Nhan của chúng ta giống nhau y hệt? Ta nói huynh âm thầm ái mộ A Nhan cũng chẳng tính là sai đi."
"Nói hươu nói vượn! Du phi* vốn chính là Công chúa một chi của Hoàng thất Ngọc Dao, cùng huyết thống thì dung nhan tương tự, có gì mà kỳ quái?"
*Thiên phi - Du phi: Ở đây Cơ Hà nhầm hoặc cố tình nhầm chữ Thiên 偏 và chữ Du 愉.
... Được được huynh nói không kỳ quái thì không kỳ quái. Nàng Du phi kia dáng dấp tương tự A Nhan không kỳ quái, nhưng huynh đường đường là Thái tử, lại muốn cưới vị Quận chúa nhánh phụ này, trong chính trị nửa điểm trợ lực cũng không có, chẳng lẽ không kỳ quái? Nàng chỉ có gương mặt kia là hữu dụng, ta nói có chỗ nào sai?
Nhưng chỉ nghĩ như vậy, Cơ Hà cũng không dám nói lung tung. Vừa rồi có thể bỏ qua việc hắn nói bậy coi như đã là Cơ Dận khai ân. Cho nên hắn chiếu lệ cười ha hả:
"Ta muốn đi tìm cố nhân ôn chuyện, không rảnh ở đây dùng dằng, Hoàng huynh, huynh tự dạo chơi đi, ta đi đây!"
"Ngươi sốt ruột muốn đi tìm vị thần y kia sao? Đi đi."
Được Cơ Dận cho phép, Cơ Hà vội vàng tra dầu vào chân mà chạy. Cơ Dận thì quay đầu lại, nhìn chăm chú một đám cỏ cách đó không xa. Mặc dù là bụi cỏ nhưng cao lớn um tùm, không nhìn thấy phía sau là cái gì. Song rất nhanh, bụi cỏ kia khẽ động, một người từ trong đó bước ra.
"Ta thấy ngươi đi dạo bên này, liền cùng đi theo. Hóa ra ngươi chính là Hoàng đế Đại Tiếp, hảo hữu khi còn nhỏ của Bạch Thanh Nhan, lại cùng y có một đoạn tình duyên... Cơ Dận?"
"Tình duyên..." Một từ này khiến nét mặt Cơ Dận hiện ra biểu lộ phức tạp. Nhưng hắn chỉ khẽ gật đầu, hỏi:
"Ngươi nghe được bao nhiêu?"
"Chỉ vài câu cuối cùng, nghe nói Bệ hạ cưới một vị Thiên phi tương tự Bạch Thanh Nhan. Ta cũng không phải cố ý nghe lén, chỉ là vô tình bắt gặp mà thôi."
"Các hạ dáng vẻ đường đường, uy nghiêm cầm chính, ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi. Ừm, hẳn là vị danh tiếng lẫy lừng suất lĩnh thiết kỵ Lang Nghiệp, Kỷ Ninh Đại Tướng quân đi."
"Bệ hạ lần này tự mình đến cũng là vì đón Bạch Thanh Nhan trở về?" Thần sắc Kỷ Ninh càng thêm bất thiện, "Không ngờ rằng chuyện của y lại kinh động tới hai vị Hoàng tộc tôn quý nhất Đại Tiếp."
"Việc quan hệ đến an nguy của A Nhan, chúng ta đương nhiên phải cẩn trọng. Huống chi, A Nhan cũng là Hoàng tộc." Cơ Dận thần sắc tự nhiên, tựa như không hề nghe ra địch ý trong giọng nói của Kỷ Ninh, "Hơn nữa chúng ta từ nhỏ đã ở cùng một chỗ, tinh tường lần nhau. Hoàng đệ của ta mặc dù có thể làm chuyện lớn nhưng lại dễ hành động theo cảm tính. Nhất là chuyến này liên lụy đến một vị nó cực kỳ để ý, càng sợ nó hồ nháo."
"Vị nó cực kỳ để ý" dĩ nhiên là chỉ Lộc Minh Sơn. Cơ Hà trước đó vì Lộc Minh Sơn mà nháo đến hoang đường, Cơ Dận mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ là ngẫu nhiên răn dạy không thể quá phận. Nhưng lần này trên địa bàn Lang Nghiệp của người ta, giả dụ vị thần y nhỏ kia thật sự không chịu đi cùng Cơ Hà, chẳng biết sẽ lại nháo ra chuyện gì? Nếu như để người Lang Nghiệp nắm được đằng chuôi, chỉ sợ tất cả những người này đều gặp nguy hiểm.
Song Kỷ Ninh nghe được câu này, sắc mặt liền trở nên hết sức phức tạp. Hắn do dự một chút, vẫn không nhịn được hỏi:
"Huynh đệ các ngươi đều rất quan tâm tới Thanh Nhan?"
"..."
Cơ Dận khẽ giật mình. Nhưng ngay tức khắc hắn hơi suy nghĩ, khôi phục trạng thái tự nhiên.
"Ngươi nói cho ta... Tại sao ngươi lại quen biết A Nhan?"