Chương 12. Hỷ phòng của Tướng quân, lại có một nam nhân?!
Đúng lúc này, nơi cửa chính của phủ Tướng quân truyền đến một hồi tiếng chiêng tiếng trống huyên náo. Quản gia mặt mũi mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy tong tong chạy vào:
"Tướng quân, Tướng quân! Đội ngũ hộ tống lễ hỏi đợt thứ nhất của Phó gia đã đến, sao ngài vẫn còn ở chỗ này. Hỷ kiệu đều đã lên đường, đội ngũ đón dâu cũng nên xuất phát rồi!"
Kỷ Ninh gật gật đầu, đứng lên đi theo quản gia ra ngoài. Vạn Nhi đưa mắt nhìn theo thân ảnh cao lớn của hắn, trong lòng không khỏi chua xót... Vị anh hùng chiếm cứ toàn bộ si tâm vọng tưởng thời thiếu nữ của nàng kia bỗng dưng sống sờ sờ xuất hiện trước mặt nàng. Thế nhưng đại anh hùng ấy, lại sắp cưới thiên kim tiểu thư nhà khác rồi!
Đột nhiên, Kỷ Ninh quay đầu nhìn nàng một cái. Ánh mắt kia chất chứa ưu thương không nói nên lời, khiến trái tim Vạn Nhi không khỏi run rẩy.
"Nhất định phải thay ta quan sát tân khách thật kỹ. Người kia đến phải lập tức nói cho ta. Ngàn vạn lần nhớ kỹ!"
"Vâng, Kỷ Tướng quân..."
Vạn Nhi cơ hồ không nghe rõ hắn nói cái gì. Trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất... Nếu như Bạch Vong thật sự xuất hiện, muốn gây bất lợi cho Kỷ Tướng quân... Vậy kể cả phải liều mình thịt nát xương tan, nàng cũng nhất định phải bảo hộ Tướng quân!
... Nàng thật sự không muốn lại phải nhìn thấy đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất phải lộ ra thần sắc như vậy...
Trong hỷ kiệu.
Bạch Thanh Nhan lẻ loi ngồi trong kiệu. Y biết, Kỷ Ninh sẽ lập tức tới đón dâu, sau đó tiến hành lần diễu phố trọng yếu nhất trong đời mình.
... Cũng chính là lần cuối cùng trong đời của hắn.
"Là hắn dốc hết sức chủ trương phải nhanh chóng thành thân. Chính miệng hắn nói, hiện tại rốt cuộc cũng có thể diệt Ngọc Dao, đạt thành sự nghiệp, liền nên kết hôn thành gia. Nếu chậm trễ quá lâu, chỉ sợ lại phải đi đánh Đại Tiếp, có thể chậm trễ suốt đời."
Lời nói của Phó Diễm đột ngột vang lên bên tai Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan vội vã che lỗ tai lại, song chẳng thể ngăn được suy nghĩ ào đến như thủy triều.
Có thể cưới tiểu thư Phó gia, hắn chắc hẳn là thập phần đắc ý đi. Bằng không cũng sẽ chẳng khăng khăng diễu hành khắp toàn bộ Vương đô Lang Nghiệp, như thể chỉ sợ ở đâu đó còn có người không biết hắn và Phó gia đã trở thành thông gia, từ đây lên như diều gặp gió, địa vị càng thêm vững chắc. Đúng vậy, hắn dùng Ngọc Dao vong quốc mới xây nên danh tiếng "Võ tướng số một Lang Nghiệp", hắn dùng nhiều người Ngọc Dao chết thảm đến vậy mới có thể giành được ưu ái, mới chiếm được tin tưởng của Hoàng đế. Hắn thật vất vả mới leo đến được vị trí này...
Bạch Thanh Nhan cảm thấy suy nghĩ trước đó của mình thật quá đỗi ngây thơ nực cười. Vậy mà cảm thấy chính mình mới vừa quyết liệt cùng hắn, hắn không thể nhanh như vậy đã vội thú thê? Hắn có thể không chút do dự diệt Ngọc Dao, gϊếŧ sạch tính mệnh những con dân kia, chẳng lẽ sẽ còn vương vấn cái gì tình ý, không chịu làm thông gia cùng Phó gia?
Bạch Thanh Nhan đối với hắn mà nói, thì có đáng là gì?
Cái gọi là tình ý, có lẽ từ đầu tới cuối, đều chưa từng tồn tại.
Bạch Thanh Nhan cười thảm, nắm chặt thanh chủy thủ cất giấu dưới hỷ phục. Cũng tốt, chặt đứt tơ tình chưa từng tồn tại, có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút. Nói không chừng, thời điểm đem chủy thủ này đâm xuyên l*иg ngực hắn, liền sẽ không còn phải chịu đau đớn tựa như khoét gân động xương kia nữa.
"Kỷ Tướng quân tới!"
Đột nhiên, thanh âm của người chủ trì vang lên một tiếng sắc bén, gọi Bạch Thanh Nhan bừng tỉnh.
Ngoài cửa Phó gia, một loạt thiết kỵ Lang Nghiệp tinh duệ khoác áo bào đen hắc giáp, cưỡi trên ngựa cao xếp thành một hàng. Người cầm đầu kia chính là Long Dã, y đang nắm tọa kỵ của Kỷ Ninh. Mà Kỷ Ninh vừa mới tiến vào Phó phủ, đi nghênh đón hỷ kiệu. Phó Diễm sớm đã chờ ở cửa, lại chẳng biết tại sao, Kỷ Ninh cảm thấy nét cười trên mặt Phó Diễm hết sức thân thiết, ánh mắt lại như ẩn chứa hàn băng, phảng phất muốn từ người mình cướp đoạt đi thứ trân bảo nào đó. Nhưng chào hỏi xong, hắn cẩn thận nhìn thoáng qua, lại chỉ tựa như ảo giác.
Song Kỷ Ninh cũng không thèm để ý. Tràn ngập trong tâm trí hắn bây giờ chỉ có một ý niệm duy nhất... Người kia, đến tột cùng có tới hay không?
Nghi thức đón dâu rườm rà tiến hành xong xuôi toàn bộ, trời cũng đã chạng vạng tối.
"Tướng quân!"
Nhìn thấy Kỷ Ninh một thân đỏ rực đi tới, Long Dã vung tay ném roi ngựa qua. Kỷ Ninh một bước trở mình lên ngựa, đưa tay ra chuẩn xác tiếp nhận roi ngựa, dùng sức đánh lên mông ngựa một cái. Tuấn mã ăn một roi này, lập tức vọt ra khỏi Phó phủ.
Đằng sau, một loạt thiết kỵ Lang Nghiệp rầm rập theo sau, đại đội hình không hề rối loạn. Những dũng sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh trong quân đội mới vừa ra trận trở về này, được dân chúng nghênh đón bên ngoài xem náo nhiệt cảm thán không ngừng. Nhưng hai người đi đầu Kỷ Ninh và Long Dã, trên mặt nửa điểm thần sắc cũng không có.
"Tướng quân!" Long Dã sánh vai đi bên Kỷ Ninh.
"Người mà ta có thể trông cậy vào bây giờ cũng chỉ còn mình ngươi. Mặc dù có tù nhân kia thay ta để ý y, nhưng ta không có cách nào tin tưởng được. Ngươi ở ngay cửa, quan sát kỹ xem y có tới hay không."
"Được." Long Dã không chút do dự đáp ứng, "Chỉ là, nếu như Thái tử Ngọc Dao không đến thì sao? Tướng quân, ngươi thật sự muốn cưới tiểu thư Phó gia sao?"
"Nghe nói ta muốn kết hôn, y sẽ không thể không tới." Thanh âm Kỷ Ninh mang theo vài phần cố chấp, "Nếu như y thực sự không đến, tất đã chạy trốn tới Đại Tiếp mới không thể nghe đến tin tức này. Vậy ta sẽ tiến đánh Đại Tiếp, đem y cướp về!"
Chỉ là nếu như, y căn bản không thèm để ý liệu ngươi có kết hôn hay không thì sao?
Long Dã nghĩ vậy nhưng không nói thêm nữa. Y không thể tự tay đánh nát cố chấp vốn đã mong manh trong lòng Kỷ Ninh. Nếu Bạch Thanh Nhan không còn để ý đến hắn, chỉ sợ Kỷ Ninh sẽ lập tức phát điên.
Kỷ Ninh cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, trước ngực đeo dải hoa tơ lụa đỏ chót. Hắn thập phần phô trương, thậm chí còn du hành một vòng xung quanh Vương đô, chỉ sợ bên trong một xó xỉnh nào đó không biết đến tin tức hắn thú thân. Trên đường đi, trên mặt hắn treo lên nụ cười, ánh mắt lại quét qua một lượt từ trên xuống dưới đám đông nghìn nghịt đang vây xem chung quanh. Nhưng người mà hắn mong đợi kia vẫn chưa từng xuất hiện.
Mặc dù hỷ kiệu ở ngay bên cạnh hắn, song hắn từ đầu chí cuối, cũng chưa từng liếc mắt lấy một lần.
"Giờ lành đã đến! Tân nhân* chuẩn bị bái đường!"
*Tân nhân: 新人, Người mới kết hôn, cách gọi chung của tân lang tân nương.
Mãi cho đến khi hỷ bà thúc giục tiếng thứ hai, Bạch Thanh Nhan mới bước ra khỏi kiệu. Y biết Kỷ Ninh hẳn là đang ở ngay bên cạnh mình, thế nhưng khăn trùm đỏ rực che kín ánh mắt, y căn bản không cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh. Người kia từ đầu tới cuối, không hề lên tiếng.
"Phu thê giao bái!"
"Tất lễ*, tân nhân chung nhập động phòng!"
*Tất lễ: Hoàn tất, xong xuôi, chấm dứt nghi lễ.
Chung quanh một mảnh ồn ào náo nhiệt. Lúc này, Bạch Thanh Nhan mới nghe được câu nói đầu tiên của Kỷ Ninh:
"Đưa Phó tiểu thư đến hỷ phòng đi."
Thanh âm này lạnh lùng đến gần như hoang đường. Nhưng đó dù sao vẫn là thanh âm của Kỷ Ninh.
Tựa như cảm thấy Bạch Thanh Nhan cả người đều cứng ngắc, hỷ bà một bên lôi kéo y đi, một bên ra vẻ tươi cười.
"Ai nha, là xấu hổ ngượng ngùng sao? Vị này chính là phu quân của nàng! Sau này hai người các ngươi phải trường tướng tư thủ*, trăm năm hảo hợp đó!"
*Trường tướng tư thủ: 长相厮守 Đại ý là chung sống, nhìn nhau trong một thời gian dài, tình yêu không cạn.
Trên đường đi, hỷ bà líu lo không ngừng.
"Phó tiểu thư, à không, hiện tại nên gọi là Kỷ phu nhân mới đúng! Kỷ phu nhân, nàng thật đúng là nữ nhân có phúc khí nhất trên đời. Kỷ Ninh Tướng quân là dạng nhân vật gì? Là chiến thần số một Lang Nghiệp ta, trước đây vài ngày mới diệt Ngọc Dao! Kim côn châu báu một xe chở về, nô ɭệ Ngọc Dao trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng cũng là một xe kéo tới! Bệ hạ lại tin tưởng Tướng quân một bề. Ngài võ công cái thế, tuổi trẻ tài cao, lại dáng vẻ đường đường*. Phúc khí này, về sau nàng hưởng dụng không hết!"
*Đường đường: Dung mạo đoan chính trang nghiêm, chí khí cao lớn, rõ ràng ngay thẳng.
Nói đoạn, nàng đột nhiên kéo Bạch Thanh Nhan sang một bên:
"Đến chỗ này, nàng chậm bước lại một chút. Trên sàn đều là dầu thông, có chút dính nhớp."
Không cần nàng nói, Bạch Thanh Nhan đã nghe được hương vị dầu thông. Mùi hương này y không thể nào quen thuộc hơn được nữa... Mười năm trước, làm bạn với y nơi Hành cung phía sau núi, ngoại trừ thanh phong minh nguyệt, chính là những cây thông cổ thụ hoang dại mọc khắp triền núi.
Cũng tại rừng thông ấy, bên trong hang núi kia, y cùng Kỷ Ninh...
Bạch Thanh Nhan vột lắc đầu, liều mạng đem những hồi ức này đuổi ra khỏi tâm trí.
"Nàng chậm bước lại một chút, đi vòng qua. Ta nghe nói những cây thông này, là mấy năm trước Kỷ Ninh Tướng quân đặc biệt đưa về từ cảnh nội Ngọc Dao. Ngàn dặm xa xôi cũng thập phần không dễ dàng, nghe nói đưa về mấy chục gốc, cuối cùng cũng chỉ sống được vài cây. Lại nói, loại thông cổ thụ này nhìn không đẹp, lại chẳng đắt giá, sao còn cố ý trồng trên sân? Trên phố đều lưu truyền, là bởi trong lòng Tướng quân ngài còn có tâm nguyện chưa hết, đều gửi gắm trong cây này..."
Nói đến đây, hỷ bà cố ý ngừng lại, tựa như chờ Bạch Thanh Nhan đặt câu hỏi. Song Bạch Thanh Nhan không nói một lời, nàng đành tự mình kể nốt.
"Khi đó Kỷ Tướng quân mới bộc lộ tài năng, tất cả mọi người đều giễu cợt ngài là kẻ ngốc. Cái gì mà ký thác tâm nguyện vào cây thông? Nhưng hiện tại xem ra, chân tướng lại hết sức rõ ràng. Nghe nói Hoàng thành phía sau núi của Ngọc Dao, khắp núi đều chính là loại cây này. Tướng quân chắc hẳn đã sớm lòng mang chí lớn, tâm nguyện chính là muốn diệt Ngọc Dao! Nàng xem, công phu không phụ lòng người, đánh nhiều năm như vậy, lần này quả thật ngài đã công thành danh toại, lập sự nghiệp lớn đỉnh thiên lập địa!"
"..."
"Phu nhân, tới. Nàng ở trong tân phòng này nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi tiệc rượu kết thúc, Kỷ Ninh Tướng quân sẽ đến ngay. Lão bà tử* xin cáo lui!"
*Lão bà tử: Cách xưng hô khiêm nhường của các lão bà thời xưa, hoặc cũng là cách gọi mang ý khinh bạc của người khác.
Nói thì nói như vậy, nàng lại không rời đi. Bạch Thanh Nhan giật mình trong chốc lát mới phản ứng được, hỷ bà đang chờ tiền thưởng của y. Nhưng lúc trước y căn bản không có chuẩn bị, liền trực tiếp tháo vòng tay giảo kim* mảnh chạm khắc loan phượng đưa tới.
*Giảo kim: Vàng làm theo kiểu vặn xoắn.
"Ôi! Cái này..."
Hỷ bà lấy làm kinh hãi. Nàng cho tới tận bây giờ chưa từng thấy qua dạng ra tay rộng rãi hào phóng như vậy. Nhưng nàng lập tức phản ứng kịp, sợ Bạch Thanh Nhan đổi ý, vội vàng đoạt lấy vòng tay cất vào trong lòng. Trên miệng liên tục ca ngợi:
"Tiểu thư nhà đại hộ* quả nhiên khác biệt. Phu nhân cùng Tướng quân tất nhiên cử án tề mi**, cầm sắt hợp minh***, sớm sinh quý tử! Lão bà tử xin phép rời đi, phu nhân trước tiên nghỉ ngơi một lát, tối hôm nay kiểu người anh hùng như Tướng quân, phu nhân phải chuẩn bị tinh thần thật tốt. Bằng không đêm nay, sợ là sẽ có chút mệt nhọc đó..."
*Đại hộ: Nhà có quyền thế, to lớn.
**Cử án tề mi: 舉案齊眉, Ý chỉ vợ chồng kính trọng nhau. Đời Đông Hán, bà Mạnh Quang dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng.
***Cầm sắt hợp minh: 琴瑟合鸣, Cầm sắt (琴瑟) là tên hai loại nhạc khí là cây đàn cầm, đàn dài 3 thước, 6 tấc, căng 7 dây; và cây đàn sắt, loại đàn có 25 dây. Khi hai loại này cùng đàn tấu lên, âm sắc của chúng mười phần hòa điệu với nhau. Biểu hiện cho sự hòa hợp tốt đẹp của vợ chồng.
Nói xong, nàng tha thiết đem Bạch Thanh Nhan an trí bên trên hỷ sàng*, khép cửa cẩn thận rồi uốn éo rời đi. Đi đến nửa đường mới đột nhiên tỉnh táo lại, vỗ đùi:
*Hỷ sàng: Giường cưới.
"Nhắc cũng thấy kỳ quái, một kiều* tiểu thư như thế, sao đôi tay lại lớn đến vậy? Trong lòng bàn tay lại giống như có một tầng vết chai?"
*Kiều: Thướt tha, mềm mại, cao quý.
Lẩm bẩm một hồi, đã tới trước bàn tiệc. Nghe hương rượu thịt tỏa ra ngào ngạt, hỷ bà nào còn có tâm trí để ý đến chuyện gì khác, không kịp đợi ngồi xuống đã ăn uống thả cửa. Nàng lại không chú ý tới, cách đó không xa, một nam tử ôn tồn lễ độ chắp tay chào hỏi, ánh mắt lấp lánh quan sát nàng, trên môi treo lên một nụ cười.
"Cuối cùng vẫn lộ ra chút sơ hở. Xem ra tâm trí y có phần không tập trung... Bằng không làm sao có thể bị một lão bà tử dạng này nhận ra mánh khóe?"
Lẩm bẩm xong, Phó Diễm đi xuyên qua bàn tiệc. Thỉnh thoảng có người nhận ra hắn, hướng hắn chúc mừng, cùng hắn bắt chuyện. Hắn mang theo nụ cười, hàn huyên vài câu, dưới chân vậy mà dần dần từ nơi náo nhiệt rời đến nơi quạnh quẽ. Rất nhanh, hắn đã biến mất trong sân.
"Kỷ Tướng quân nhìn cực kỳ không cao hứng. Là bởi vì ta không có tìm được Bạch Vong sao?"
Vạn Nhi thì thầm với chính mình. Nàng ngồi cách Kỷ Ninh nơi thủ vị* yến hội rất xa, nhưng nhất cử nhất động của Kỷ Ninh, chẳng biết tại sao, đều lọt hết vào trong ánh mắt nàng. Hắn tựa như thiếu nữ dành tất cả si mê sùng bái cho một nam nhân nào đó, mất hồn mất vía.
*Thủ vị: Vị trí cao nhất, vị trí đầu tiên.
Vạn Nhi đã ngồi ở đây vài canh giờ. Nhận ủy thác của Kỷ Ninh, đối với nàng mà nói chẳng khác nào nhận lấy thiên mệnh, mỗi một tân khách nàng đều quan sát tỉ mỉ, lại vẫn không tìm được manh mối. Bấy giờ bóng đêm càng lúc càng thăm thẳm, người đến chúc mừng ăn tịch* đã vơi đi rất nhiều, càng vẫn chưa từng thấy thân ảnh Bạch Vong.
*Tịch: Buổi tối, ý chỉ bữa tiệc tối.
"Tướng quân nói y nhất định sẽ tới, bảo ta ở đây trông coi. Tướng quân tất nhiên là có căn cứ, thế nhưng vẫn chưa hề đi qua nơi này... Chẳng lẽ y sớm đã lẫn vào đám đông tiến vào?"
Màn đêm đen đặc, quản gia thấy không còn người tới nữa bèn đóng đại môn lại. Gần như đồng thời, Vạn Nhi đứng lên, như một làn khói chạy tới nội viện. Mới chạy nửa đường, nàng đột nhiên nghe được có người nói chuyện, nhìn kỹ, là một nam nhân gương mặt ôn tồn lễ độ đang đứng trước cửa tân phòng, đối với người bên trong nói:
"Có ở đó không? Tình huống có chút thay đổi. Thuốc kia, đổi lại."
Người kia là ai? Tại sao lại đứng bên ngoài tân phòng của Tướng quân?... Bên trong không phải tân nương tử sao? Hắn muốn làm gì?
"Có."
Bên trong phòng vang lên một thanh âm trầm thấp khàn khàn, khiến Vạn Nhi hít vào một hơi.
Kia rõ ràng là nam nhân!
Bên trong tân phòng của Tướng quân, lại có một nam nhân?!