Chương 108. Người Đại Tiếp đều không thể tín nhiệm.
Một khắc mặt nạ da người bị kéo xuống này, Kỷ Ninh lập tức nhận ra đây không phải Bạch Thanh Nhan. Trong lòng hắn nhẹ nhõm, nhưng cũng sinh ra mấy phần nghi hoặc... Làm sao lại đột nhiên mọc ra một thiếu niên sở hữu tướng mạo Ngọc Dao, lẻn vào Hoàng cung Lang Nghiệp?
Đúng lúc này, hắn cảm nhận được một cơn đau đớn truyền đến từ cánh tay. Cơ Hà nắm chặt cánh tay hắn, bàn tay kia nắm quá chặt, túm thành một mảng tím bầm.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Kỷ Ninh dùng sức, vậy mà không thể hất tay Cơ Hà ra. Hắn hơi kinh ngạc nhìn Cơ Hà, phát hiện sắc mặt hắn xanh xám, hai mắt gần như muốn phát hỏa.
"Cơ Hà?"
Nhưng Cơ Hà căn bản không để ý tới Kỷ Ninh, giống như là chẳng hề nghe được câu hỏi kia. Ánh mắt hắn chỉ chằm chằm hướng về thiếu niên nọ, nhìn ra được là lòng nóng như lửa đốt. Kỷ Ninh nhìn thiếu niên giống Bạch Thanh Nhan đến mấy phần, lại quan sát sắc mặt Cơ Hà, lập tức minh bạch ngọn nguồn sự tình.
"Đây là... Hình dáng thật của Lộc thần y?"
"Là hắn... Con chó Nhiễm Dật này, ta phải gϊếŧ gã!"
"Không thể kích động! Vừa rồi ngươi khuyên ta như thế nào, ngươi quên rồi sao?"
Kỷ Ninh thấp giọng khuyên nhủ, nhưng Cơ Hà ngoảnh mặt làm ngơ. Kỷ Ninh thực sự lo lắng hắn làm ra chuyện quái đản gì, trở tay lôi cánh tay hắn, túm hắn lại bên cạnh mình.
"Quan trọng nhất bây giờ là cứu người, không phải trút giận. Nơi này bốn phương tám hướng đều là người Lang Nghiệp, tùy tiện hành sự không khỏi quá mức bị động. Ngươi chẳng lẽ muốn hại chết hắn, để hắn vì sự lỗ mãng của ngươi mà phải chôn cùng sao? Nói không chừng Nhiễm Dật chính là vì muốn câu ra cá lớn phía sau, nên mới cố ý trước ánh mắt vạn chúng tra tấn hắn!"
Khi nãy Cơ Hà khuyên can Kỷ Ninh thế nào, bây giờ được Kỷ Ninh trực tiếp đem toàn bộ trả lại. Nhưng sắc mặt Cơ Hà vẫn phát xanh, thoạt nhìn tùy thời sẽ manh động khiến Kỷ Ninh không khỏi đau đầu.
Nếu có khả năng, hắn muốn đánh ngất Cơ Hà, kéo ra ngoài rồi tính tiếp.
Đúng lúc này, Nhiễm Dật mở miệng:
"Người đâu, mang hắn xuống cho ta. Áp giải đến Tẩm điện của ta, khóa lên long trụ*."
*Long trụ: Cột hình rồng.
... Tẩm điện?
Bắt được phạm nhân, tự cổ chí kim đều là đưa đến thiên lao, nào có từng nghe nói qua sẽ đưa đến Tẩm điện? Sắc mặt Kỷ Ninh nhất thời có chút cổ quái. Nhưng hắn lại cảm thấy sự tình sẽ không như hắn nghĩ: Hắn biết Nhiễm Dật mặc dù hỷ nộ vô thường, tàn khốc vô tình, nhưng xưa nay cũng không phải loại háo sắc. Làm sao lại lâm thời khởi ý muốn đưa người đến Tẩm điện?
... Hẳn là bên trong Tẩm điện kia, có nơi nào đó đặc thù?
Lại liên tưởng đến Nhiễm Dật cho rằng đây là Bạch Thanh Nhan, mà thứ gã tâm tâm niệm niệm, chính là bộ công pháp kia của Bạch Thanh Nhan...
... Chẳng lẽ bên trong tẩm điện có bố trí thứ gì đó chuẩn bị cho Ngọc Dao công pháp?
"Không thể khinh cử vọng động! Thứ gã muốn là công pháp, không phải người!" Hắn nhỏ giọng nhắc nhở Cơ Hà, "Ta biết Tẩm cung kia ở đâu, chờ một lát chúng ta cùng rời đi, tùy thời hành động!"
Nói xong, hắn dắt Cơ Hà tiến đến cổng điện. Ngoài cửa, những thị vệ kia nghe được thánh chỉ, nối đuôi nhau mà vào... Nhân chút thời gian này, hai người xen lẫn vào đám thị vệ cũng mặc binh phục Lang Nghiệp, lách mình mà ra.
Bên trong Tẩm điện.
Nhiễm Trần vặn cơ quan lần nữa, ánh nắng bên ngoài lập tức chiếu vào bên trong địa cung. Mặc dù đã là buổi chiều, ánh sáng cũng không còn quá mãnh liệt, Bạch Thanh Nhan vẫn vô thức nhắm chặt hai mắt.
Chỉ một lát lẫn vào bóng tối đã khiến y cảm giác như mấy đời trôi qua. Nhiễm Trần một ngày lại một ngày bị giam trong lòng đất âm u này, bên cạnh không có lấy một bóng người. Chẳng biết lúc cửa địa cung đột nhiên mở ra, chờ đợi hắn chính là ngược đãi tàn khốc của huynh trưởng...
Những ngày này, hắn làm sao mà trải qua?
Bạch Thanh Nhan nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi thổn thức. Ánh mắt nhìn về phía Nhiễm Trần của y cũng nhiều thêm mấy phần đồng cảm.
"Sao vậy, Thái tử Điện hạ đang đau lòng cho ta?"
Nhiễm Trần phát hiện ánh mắt của y, mỉm cười:
"Không cần phải vậy. Thái tử Điện hạ, hôm nay nhìn thấy ngươi, tâm tình của ta ngược lại rất tốt. Tóm lại, phải chấm dứt rồi."
"Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi ra ngoài."
"Thái tử Điện hạ, nỗ lực hết sức là được. Nếu như thật sự không thể đi ra ngoài, ta cũng đã mãn nguyện rồi."
... Dù sao, là y đưa ngươi đến bên cạnh ta... Trong lòng y, cũng không có quên ta.
... Huống chi, nếu hôm nay không thể được cứu, tử kỳ* của ta cũng đến rất gần rồi. Trận tra tấn vô cùng vô tận này cuối cùng cũng tới hồi kết, dù sao cũng là một chuyện tốt đi?
*Tử kỳ: Thời hạn chết.
Mặc dù đã quyết định muốn ra sức đánh cược cùng Nhiễm Dật một lần, nhưng trong thâm tâm, Nhiễm Trần cũng đã làm tốt chuẩn bị tâm lý phải chết. Chỉ là không biết vì sao, hắn nghĩ thông suốt mọi chuyện, ngược lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nhất là khi biết mình tuyệt sẽ không lẻ loi chết đi, nghĩa tình của Long Dã đối với hắn sẽ bầu bạn với tính mạng hắn đến một khắc cuối cùng, hắn vậy mà sinh ra mấy phần hạnh phúc.
"Đáng tiếc khi nãy Nhiễm Dật đi quá vội vàng, không dừng lại quá lâu trong điện. Gã không nói gì, chúng ta cũng không thu được tin tức."
Bạch Thanh Nhan nói xong, Nhiễm Trần lắc đầu:
"Nhưng cũng chưa hẳn. Hoàng huynh cho tới bây giờ tiếp kiến thần tử ở Tẩm điện của gã, ngoại trừ Phó Diễm, không còn người nào khác được phép đi qua. Khi nãy chẳng phải xuất hiện âm thanh bước chân của một người nữa sao, gã đưa ai đến tẩm điện? Còn dừng lại lâu như vậy."
"Có lẽ ta nên đi ra xem xét một chút. Dù sao dùng gương mặt này của Phó Diễm, hành động cũng dễ dàng hơn nhiều."
Nhiễm Trần khẽ gật đầu.
"Thái tử Điện hạ, có những ai biết ngươi giả trang thành Phó Diễm?"
"Ngoại trừ Long Dã cùng Lộc thần y, không còn người nào khác."
"Vậy cũng tính là an toàn chút."
Nhiễm Trần lại có phần do dự:
"Thái tử Điện hạ, nếu thuận tiện, ngươi có thể nói cho ta biết... Người thay ngươi bảo vệ Ngọc Dao công pháp, rốt cuộc là ai không?"
"Ta biết việc này can hệ trọng đại. Nhưng nguyên nhân nó 'can hệ trọng đại' không phải nằm ở bí mật bản thân Ngọc Dao công pháp sao? Hiện tại, những thứ đó ngươi cũng đã nói cho ta biết, có lẽ người thay ngươi bảo vệ nó cũng không cần giữ bí mật như vậy nữa. Huống chi, ngươi cũng nói người kia quyền cao chức trọng, người khác không thể uy hϊếp. Cho nên kể cả ta có nảy lòng xấu xa, cũng không có ích lợi gì."
"Ta không phải cố kỵ cái này." Bạch Thanh Nhan đáp, "Ta chỉ là... Nhiễm Quận Vương, ta hiểu ý của ngươi. Ta chỉ là không muốn hoài nghi vị bằng hữu này. Vị bằng hữu này là tri giao từ thuở nhỏ của ta, ta có tín nhiệm mới phó thác hắn bảo vệ. Lại nói, là ta áp đặt một phần trách nhiệm cho hắn."
"Kỳ thật ngươi không nói, ta cũng đoán được đại khái. Có thể tri giao từ nhỏ cùng ngươi, tất nhiên là anh tài một nước, có khả năng ra vào Hoàng cung Ngọc Dao. Nhưng không thể là người Ngọc Dao, cũng không thể là người của nước nhỏ, bằng không sẽ không đủ quyền cao chức trọng, an toàn không ngại. Thêm nữa có thể được ngươi tín nhiệm... Số người thỏa mãn những điều kiện này, đếm tới đếm lui cũng chẳng quá ba năm người. Hiện nay tại Lang Nghiệp, đã xuất hiện một người."
Nhiễm Trần nói đến đây, vừa quan sát sắc mặt Bạch Thanh Nhan, vừa thử dò xét:
"... Có phải là Cơ Hà?"
"Cũng không đúng lắm. Cơ Hà người này mặc dù ngay thẳng, lại không chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ, dễ hành động theo cảm tính. Bí mật như vậy giao phó cho hắn, ngươi sao có thể an tâm?"
"Được rồi." Bạch Thanh Nhan đột ngột mở miệng đánh gãy lời hắn, "Nhiễm Quận Vương, ngươi không cần dò xét nữa. Không phải Cơ Hà. Nếu ngươi muốn biết như vậy, ta liền nói với ngươi... Người kia, là Cơ Dận huynh."
"Quả nhiên là người Đại Tiếp."
"Nhiễm Quận Vương, lời ấy có ý gì? Vì sao ngươi phải cố ý nhấn mạnh người 'Đại Tiếp'?"
Nhiễm Trần nghĩ nghĩ, thần sắc trịnh trọng:
"Thái tử Điện hạ, ngươi quả thực thập phần thuần lương chính trực. Thế nhưng có đôi khi, sự chính trực thuần lương này lại có chút không đúng lúc."
Bạch Thanh Nhan nghe ra trong lời hắn nói có hàm ý. Quả nhiên, hắn nói tiếp:
"Trước đó ngươi kể cho ta chuyện Long Dã cứu các ngươi, nhắc đến việc y cố ý khuyên các ngươi không nên tin Cơ Hà, chỉ bởi vì hắn là người Đại Tiếp. Y nói... 'Tất cả người Đại Tiếp, giờ phút này đều không thể tín nhiệm'. Thái tử Điện hạ, lấy tài trí của ngươi, tuyệt không có khả năng không nghe ra thâm ý khác trong đó. Bằng không, ngươi cũng sẽ không tại thời điểm thuật lại cho ta, vô thức nhắc lại nguyên văn cả câu. Trong tiềm thức, ngươi thật ra vô cùng để ý tới câu nói này."
"Nguyên bản ta còn có chút nghi hoặc, dù sao người muốn gây bất lợi cho ngươi chính là Hoàng huynh ta, mà người Đại Tiếp lại đến cứu ngươi. Vì sao phải cẩn thận người Đại Tiếp? Nhưng vừa rồi nghe ngươi nói, ta đột nhiên có điểm minh bạch. Chỉ sợ, người ngươi nhờ vả giao lại tàn quyển của công pháp kia, thật ra không thoát được quan hệ với việc Hoàng huynh ta tu luyện tà pháp. Nếu bọn họ thật sự cấu kết thì sao? Dưới loại tình huống này, nếu ngươi tùy tiện tin tưởng bất cứ vị bằng hữu nào, chẳng phải là dâng mình đến tận cửa?"
"Nhiễm Quận Vương, ngươi nói như vậy, chẳng khác nào bảo huynh đệ bọn họ bất chấp nguy hiểm tự mình đến cứu ta, ta lại phải hoài nghi bọn họ muốn mưu hại ta. Mặc dù nói tâm đề phòng người không thể không có, nhưng ta thực sự không muốn nghĩ như vậy. Bất luận như thế nào, hắn một mình đến Vương đô Lang Nghiệp, mạo hiểm cũng quá lớn. Cấu kết lợi ích thế nào mới có thể khiến quân chủ nước láng giềng không ngại thất thủ?"
"Hắn vậy mà vì cứu ngươi, mặc thường phục đến Lang Nghiệp?" Nhiễm Trần biến sắc. Hắn lắc đầu, thở dài nói, "Cho nên mới nói, phần thuần lương này của ngươi, thật là không đúng lúc!"
"Nhiễm Quận Vương, ý ngươi là sao?"
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu... Ngươi vốn dĩ cũng là Hoàng trữ một nước, gánh vác toàn bộ tương lai quốc gia. Nếu ngươi có một bằng hữu rơi vào hiểm cảnh, thân là Đế vương, ngươi sẽ thường phục lẻn đến nghĩ cách cứu viện sao? Nhất là, ngươi biết chuyến này thập phần hung hiểm, rất có thể rơi vào cạm bẫy?"
"Thẳng thắn mà nói, ta không làm được. Nếu ta còn có các huynh đệ chi phụ khác, đủ để gánh vác trách nhiệm to lớn với quốc gia, có lẽ ta sẽ thử một lần. Nhưng Ngọc Dao ta đương lúc..."
Nói đến đây, y toàn thân chấn động, nhìn về phía Nhiễm Trần. Vấn đề của Nhiễm Trần cũng chính là đáp án của y, như một tia sét trong chớp mắt chiếu sáng tỏ toàn bộ vấn đề...
Cơ Dận thân là quân chủ một nước, gánh trên vai trách nhiệm trọng đại, tuyệt không nên lấy thân mạo hiểm! Hắn không phải Cơ Hà tùy tâm sở dục, hắn không có khả năng bỏ xuống trọng trách của Quân vương!
Trừ phi, lần này cải trang xuất hành, hắn có thể đạt được lợi ích vô cùng to lớn, thậm chí cao hơn cả phần mạo hiểm!
Phải biết, lần này hắn mạo hiểm, rất có khả năng khiến Đại Tiếp đồng thời mất đi cả Hoàng đế và Hoàng trữ... Sẽ là loại lợi ích gì đây? Chẳng lẽ có thể đưa Đại Tiếp đến địa vị bá chủ?
... Vô luận là cái gì, tuyệt sẽ không đơn thuần là cứu Bạch Thanh Nhan y một mạng.
"Ý ngươi là, chuyến này của Cơ Dận huynh, có lẽ vốn chính là hướng về phía Ngọc Dao công pháp?" Thần sắc Bạch Thanh Nhan có chút hoảng hốt, "Nhưng hắn sao có thể cam đoan Nhiễm Dật sẽ phối hợp với hắn? Dù sao Nhiễm Dật đã có trong tay công pháp... Hắn cũng không cho được Nhiễm Dật những thứ khác..."
"Ta cũng nghĩ không thông điểm này. Tàn quyển công pháp kia không đầy đủ, Hoàng huynh cũng rất nhanh sẽ bị nó hại chết. Dựa theo tính tình Hoàng huynh ta, nên gϊếŧ chết hắn từ lần đầu tiên nhìn thấy mới phải. Trừ phi trong lòng Hoàng huynh, hắn có địa vị đặc thù nào đó. Bằng không hắn đi vào Lang Nghiệp như vậy, chính là tự tìm đường chết."
Nhiễm Trần nghĩ một lát:
"Chẳng lẽ, ngươi cũng giống như ta, đều là tế phẩm hai bọn họ chuẩn bị?"
"Không, Cơ Dận huynh không phải người như thế! Có lẽ hắn thật sự có mưu đồ với công pháp, nhưng... Hắn sẽ không mưu hại tính mạng của ta!"
Nghe đến đó, Nhiễm Trần trên dưới đánh giá Bạch Thanh Nhan, lần nữa thở dài:
"Quả nhiên, Thái tử Điện hạ ngươi thật quá chính trực."
"Chuyện cho tới nước này, ngươi cũng đừng mỉa mai ta nữa."
"Ta không phải mỉa mai, chỉ là có chút cảm khái... Thân ở Đế Vương gia, luôn có chút bất đắc dĩ. Ta nguyện ý tin tưởng Cơ Dận hắn đối xử chân thành với ngươi. Chỉ là hắn thân là Đế Vương, cần cân nhắc nhiều lợi ích lắm. Ngươi là hảo hữu của hắn, lại không thể nào là nhân tố để hắn cân nhắc hàng đầu."
"Hoặc là ta nên nói rõ ràng... Trước quốc gia hắn, tình nghĩa thiếu niên có lẽ cũng không thể không hy sinh."
Bạch Thanh Nhan mở miệng, định nói gì. Nhiễm Trần lại khoát tay ngăn cản y:
"Thái tử Điện hạ, ngươi ta không cần tranh cãi nữa. Ta cũng hy vọng Đại Tiếp không có mục đích nào khác, bằng không, khả năng trốn thoát của chúng ta càng khó khăn hơn. Chỉ là không thể không đề phòng người, chúng ta chung quy không thể hoàn toàn dựa vào bọn họ."
"Ngươi nói phải."
Bạch Thanh Nhan thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía cửa địa động kia. Mặc dù tia sáng đã lọt vào địa cung này, nhưng y vẫn cảm giác bóng tối bốn phía như vật sống, cơ hồ nuốt chửng hai người bọn họ.
Làm xong quả nail giờ đánh máy cũng khó khăn :'(