Edit: Mẹ Mìn
cô ở nước ngoài quay phim đã lâu, cùng nam diễn viên đóng cảnh thân mật cũng không thiếu, nhưng mà, những người đó cũng chỉ là người hợp tác mà thôi. cô chưa từng để ai trong mắt.
Trong trí nhớ của cô, chỉ có một thân thể nam tính, bất luận màu da, hay đường cong thân thể, đều khiến cô nhớ nhung không thôi.
Thân thể nam tính ấy mang tên Trầm Nghê Trần!
Thở dài một hơi, Mễ Kiều nhấp chuột tắt máy tính, cúi người cởi giầy, nhẹ chân bước.
cô thăm dò gọi khẽ hai tiếng: "Cậu nhỏ, cậu nhỏ? Trầm Nghê Trần?"
Người con trai vẫn nằm trên giường ngủ say sưa, không để ý đến cô.
cô khẽ cười, bắt đầu từ căn phòng này lục tìm từng ngăn tủ một. Tìm một vòng, lại chạy tới toilet nhìn nhìn, cũng không thấy hành lý cùng túi xách của mình đâu cả.
Ánh mắt lưu luyến nhìn đến cửa phòng, cô nghĩ, không bằng thừa dịp anh ngủ say, đi qua phòng của anh tìm một cái. Dù phòng ở có rộng, đồ đạc của cô khẳng định vẫn ở trong ngôi nhà này, chạy khôngđược, không bằng tranh thủ thời gian tìm cho ra, rồi tranh thủ thời gian chuồn đi.
Rón ra rón rén đi đến cạnh cửa, bàn tay trắng nõn vừa mới sờ lên tay cầm cửa, người con trai sau lưng cứ như đang mơ, nhẹ nói ra tiếng: "Ân, bà nội, bà lại đến tìm cháu nữa à!"
Bà nội? Mễ Kiều sững sờ, bà nội Trầm Nghê Trần, không phải là lão tổ tông của cô sao? không phải bà sớm chết bao nhiêu năm rồi hả?
Trời phật ơi! Từng giọt mồ hôi lạnh theo sau lưng Mễ Kiều chảy ra.
cô có chút sợ hãi ừ rút tay về. Suy nghĩ lại muốn bò lại bàn máy tính ngồi xuống.
Thế nhưng lần này không thể thản nhiên được như lúc trước nữa rồi.
Nghe Trầm Nghê Trần nói mớ, trong lòng Mễ Kiều thoáng một chút sợ hãi, đôi mắt đảo quanh khắp phòng. Nhưng là, gian phòng trống rỗng, ngoại trừ ánh sáng lờ mờ màu vàng của chiếc đèn ngủ ra thìchỉ còn lại bóng cô mà thôi, còn lại cái gì cũng không có.
Cả gan kiên trì ngồi trong chốc lát.
trên giường, người con trai lại giở mình một cái, miệng lại bắt đầu nói lẩm bẩm: "Bà nội, đừng đứng bên cửa sổ, gió lớn."
Bên cửa sổ? Mễ Kiều giương mắt lên cẩn thận từng li từng tí nhìn một vòng tròn, cũng không phát hiệncái cửa sổ nào. Trời phật ơi, cô chỉ cảm giác mình sau lưng từng đợt khí lạnh. cô thoáng nhớ lại, phía sau bức tường, ngay vị trí đặt bàn máy tính của phòng này đúng là có một cái cửa sổ!
"Ah!"
nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, Mễ Kiều nhanh chóng che miệng lại, cô không muốn bị Trầm Nghê Trần cho thường vì việc này! Nhưng sâu trong tâm cô càng ngày càng sợ, chỉ cảm thấy sau lưng càng ngày càng lạnh.
không dám nghĩ nhiều hơn nữa, cô chạy hướng trên giường chạy tới, dùng cả tay chân giật lấy chăn đang đắp trên người Trầm Nghê Trần, đem mình che kín, không hở một tí tẹo nào.
"không có gì, không có gì!"
"Ha ha a."
không thể nhịn cười, người con trai đang khỏa thân liền xoay người đem Mễ Kiều đặt dưới thân.
âm thanh tà mị vang lên bên tai Mễ Kiều, thâm tình đong đầy trong mắt.
"Kiều kiều, em có cảm giác được hay không, hình ảnh như vậy, giống như đã từng có trước đây?"
Trong đầu hồi tưởng lại lần đầu bọn họ gặp mặt. Lúc ấy, cô cũng là như thế này nhào tới trong ngực Trầm Nghê Trần, trong miệng thầm nói : “Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật.”
Trần thế phù hoa, trôi qua vội vàng, sau một khúc ca, nói lời tạm biệt phồn hoa, rồi cũng đến hồi tàn lụi. Ngẫm lại chuyện cũ, vui có buồn có. Đầu lông mày nhíu lại đầy tâm sự, còn mang theo vẻ thê lương. Nhớ lại kỷ niệm trước kia, sớm đã tan thành từng mảnh nhỏ, trở thành ký ức đau thương.
Lông mi Mễ Kiều run rẩy, suy nghĩ dần dần bị Trầm Nghê Trần dẫn theo, phiêu đãng trở về năm đó. Bất quá ngắn ngủn hai ba tháng ở chung, hạnh phúc có, đau khổ có. cô chưa từng nghĩ về sau, cô lại phải trả cái giá quá lớn, mà bản thân cũng không thể giải thích nổi. cô vẫn tự an ủi chính mình, không sao, đã qua rồi, không có anh, cô còn có con, cứ như vậy cô cùng con bên nhau cả đời, cũng rất tốt.
Thế nhưng, mỗi khi đêm về, hơi ấm từ cơ thể anh vẫn luôn quanh quẩn bên cô, làm cô nhớ anh đến phát điên.
cô sững sờ nhìn chằm chằm vào mắt Trầm Nghê Trần, đáy mắt hiện ra lệ quang lập loè.
"Cậu nhỏ, giữa chúng ta, không phải còn có quan hệ huyết thống không thể vượt qua, cậu quên rồi sao?"
Trong lòng Trầm Nghê Trần lại đau, hôn nhẹ lên trán cô.
Năm tháng như nước chẩy mây trôi, chuyện năm xưa như một khúc ca bi ai. anh nguyện dùng một đời để nhớ nhung, để chờ đợi, đợi ngày cô quay về với anh.
"Đồ ngốc, nếu như anh nói, anh chưa kết hôn cùng Chung Lan, anh vẫn một lòng đợi em, tìm em, em tin không?"
Thân thể Trầm Nghê Trần rất nặng, đè trên người Mễ Kiều, lại cho cô cảm giác rất an toàn.
Lời anh nói rất thật, ý thức Mễ Kiều hỗn loạn, làm cho cô cảm thấy kinh ngạc.
"anh?"
không có khả năng, không phải mẹ đã gọi điện cho cô, nói rằng hôn lễ của anh cùng Chung Lan đã định được ngày. cô cho rằng, anh đã ưng thuận làm chồng của người khác.
"anh, anh còn muốn lừa gạt tôi sao? Nghĩ tôi là đứa trẻ mười mấy tuổi sao?"
Thời gian vô tình lướt qua, hoa rơi cùng ai tàn lụi, hương thơm theo gió bay đi. Nhưng trong trí nhớ, dù cho cách xa nhau, những gì đã có giữa hai người vẫn hiện về trong những giấc mộng đêm thâu.
Trầm Nghê Trần cảm thấy khó hiểu, anh biết Mễ Kiều nhất định đã hiểu lầm anh cùng Chung Lan. Nếu không, cô đã chẳng gửi email chúc mừng tân hôn của anh. Chỉ có điều, anh theo địa chỉ email kia hồi âm cho cô, vẫn như đá ném vào biển rộng, rốt cuộc không tin tức.
"Kiều kiều, chúng ta có hiểu lầm, hãy đem những này hiểu lầm này tháo gỡ, có tốt không?"
anh từng nói qua, muốn vì cô mà đội trời đạp đất, che gió che mưa. Đó chính là lời thề son sắt anh nói với cô. Giờ anh bảo chuyện đám cưới kia là hiểu lầm, cô, liệu tin được không?
"không muốn! không muốn nói với tôi cái gì, tôi không thích nghe! không muốn nghe! hiện tại, cái gì cũng không nên hỏi tôi, không muốn nói cho tôi biết!"
Lúc đầu Mễ Kiều giãy dụa, thân thể bắt đầu vặn vẹo, đôi mắt rớm lệ, hai tay chống cự, muốn đẩy Trầm Nghê Trần người của cô xuống dưới!
"Kiều Kiều! Vì cái gì em không thể đối mặt sự thật này? Đến cùng em do dự cái gì, tránh né cái gì?"
Trầm Nghê Trần vừa nói, vừa giữ chặt lấy hai tay cô, vừa hôn cô không cho cô nói lảm nhảm. cô khôngchịu phối hợp, anh vẫn như cũ, có biện pháp khiến cô tự tách đôi môi mình ra.
"A... ~ anh bỏ ra ~ "
Vừa lách khỏi môi anh, Mễ Kiều chỉ nói được mấy từ lại bị anh hôn tiếp. cô đành dùng sức khẽ cắn, vị mặn cùng mùi tanh của máu liền truyền vào trong miệng cô.
Thân thể khẽ giật mình, cảm giác chính mình quá mức dùng sức, chút áy náy nổi lên trong lòng.
Trầm Nghê Trần dừng lại, khẽ chau mày, đưa tay lên xem thử, thấy có vết thương nhỏ.
anh nhanh mắt nhìn thấy chút áy náy trong mắt Mễ Kiều, anh cười giảo hoạt, bàn tay lập tức vươn đến trước ngực Mễ Kiều, cúi đầu lần nữa hôn lên môi cô phấn, cuồng dã cướp đoạt.
"A... ~ Ân ~ "
Bởi vì trên môi anh có vết thương, Mễ Kiều sợ ném chuột vỡ bình, không dám phản kháng nhiều.anhbiết điều đó nên bàn tay càng ra sức phát huy, càng thêm suồng sã xoa nắn khắp thân thể cô, từng nơi mềm mại, từng nơi mẫn cảm trên người cô.
"Cậu nhỏ!"
anh buông tha cho đôi môi cô, di chuyển xuống xương quai xanh. anh để mặc cho cô giẫy dụa, từ từ chậm dãi cởi bỏ từng nút áo, để lộ ra từng mảng da thịt trắng ngần không tì vết. Da thịt lộ ra ở đâu, anh hôn theo đến đấy, liều chết triền miên.
"Cậu nhỏ! không được như vậy!"
Mặc cho cô đau khổ cầu khẩn, Trầm Nghê Trần vẫn nằm trên người cô, bá đạo nhấm nháp hương thơm trên người cô, nhanh chóng đem cô lột sạch.
anh mặc kệ cô giãy dụa phản kháng, vẫn điềm nhiên lột đồ của cô.
Hai tay của anh cứ như vì cô mà sinh ra, để cô rêи ɾỉ mê hoặc, thân thể run rẩy.
Hai thân thể nóng rực quấn chặt lấy nhau, đốt lên ngọn lửa tình ái. Ngay tại lúc Trầm Nghê Trần chuẩn bị đột phá phòng tuyến cuối cùng, điện thoại Mễ Kiều vang lên.
"shit!"
Trầm Nghê Trần chửi nhỏ một câu, dừng lại động tác, gắt gao nhìn khuôn mặt quyến rũ của Mễ Kiều
"Em chờ đi, lúc nữa anh lại thỏa mãn em!"
nói xong, anh không hề cố kỵ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bò lên xuống dưới, đi đến bàn máy tính bên cạnh tìm được điện thoại di động của cô, nhìn cũng không nhìn, ném cho cô.
Mễ Kiều có chút thẹn quá hoá giận, dùng chăn che đi thân thể, chỉ lộ ra hai cánh tay tuyết trắng phấn nộn, còn có đường cong ưu mỹ của cổ cùng xương quai xanh. Chỉ vậy thôi đã làm tâm Trầm Nghê Trần nhộn nhạo, lại vì sợ mà bắt đầu chuyển động.
"Alô."
cô vừa vừa mới nói một chữ, liền giật mình khi thấy hơi lạnh lùa vào trong chăn, đồng thời làn da trần của người đàn ông cũng áp sát vào cô.
anh vòng tay ôm chặt eo cô, đem đầu chôn ở cổ cô, yên tĩnh trở lại, vẫn không nhúc nhích.
"Khi nào em trở về? Nghe Phỉ Phỉ nói, em ở Trung Quốc gặp chút phiền toái, có muốn anh đi đón em không?"
Trong điện thoại, âm thanh trầm ấm vang ra.
Tay Trầm Nghê Trần có chút dùng sức, ngừng thở, chậm dãi chờ đợi.
"Ah, không có chuyện gì, em vẫn đang đợi tin bên đối tác. Chờ các anh hẹn được ngày, em tranh thủ làm cho xong rồi về."
"Uh, có việc thì gọi điện thoại cho anh. Em bây giờ đang ở trong khách sạn sao?"
"Ách, đúng."
Lời vừa nói ra, bàn tay đang đặn trên hông cô bỗng dùng sức xiết mạnh. Bị đau Mễ Kiều thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
"Ah, vậy em nghỉ ngơi cho tốt, cục cưng không cần lo lắng,đang nawmg trong ngực anh ngủ đây này. Còn định cho nói chuyện với em mà đã ngủ mất rồi. Bọn anh đợi em về nhà."
Người đàn ông trong điện thoại nhắc đến cục cưng với giọng điệu rất ôn nhu. mà cảm xúc của Mễ Kiều cũng thế, một giây trước còn vì bị Trầm Nghê Trần bóp mạnh mà nhe răng trợn mắt, khi nghe đến cục cưng đã ngủ say, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn nhu, để cho Trầm Nghê Trần hâm mộ ghen ghét, thâm tình mỉm cười.
"Uh, bye bye!"
Tắt điện thoại, Mễ Kiều dùng sức vỗ mạnh lên mông Trầm Nghê Trần.
"anh định bóp chết tôi sao?"
Trầm Nghê Trần ngẩng mặt lên, mặt không biểu tình nhìn cô, lập tức đứng dậy lấy áo mặc vào, hoàn toàn không còn một chút biểu tình hào hứng như trước.
"Mễ Kiều, anh thấy chúng ta chuyện để nói rồi."
nói ? nói chuyện gì?
"Tôi không biết là ta với ngươi có cái gì tốt đàm đấy. Đập hết quảng cáo, ta phải trở về đi."
Trầm Nghê Trần đi đến tủ lấy ra một cái áo ngủ ném cho Mễ Kiều, ý bảo cô mặc vào. Mễ Kiều cũng không khách khí, liền cầm lấy ở trong chăn mặc vào.
Mà Trầm Nghê Trần lại không có kiên nhẫn, anh bướcnhanh đến bên giường.
"Vừa rồi người gọi điện cho em là ai?"
"không phải việc của anh!"
Mặc xong quần áo tử tế, Mễ Kiều quay lại nhìn Trầm Nghê Trầm.
Trầm Nghê Trần như bốc lửa trong người.
Trong điện thoại, người đàn ông kia rõ ràng nói, cục cưng đã ngủ, còn nói hai người họ đợi cô về đợi nhà. Đây là tình huống cái gì?
Hai năm rồi, anh thủ thân như ngọc chờ cô, ngóng trông cô. Dù cho thời gian bên nhau ngắn ngủi, anhvẫn chấp niệm mình cô.
Chẳng lẽ, hai năm qua chờ đợi cô, chỉ là mình anh tự đa tình?
"Kiều Kiều."
Giọng điệu yếu đi rõ rệt. anh, đúng là vẫn bị cô đánh bại.
"Chúng ta không náo loạn được không, chúng ta cũng có thể sống bên nhau, yêu nhau thật nhiều, cùng nhau trải qua tháng ngày còn lại. Giống như hai ngày này, em ở chỗ này, chúng ta ở cùng nhau, có vấn đề gì sao?"
Mễ Kiều thở dài ra một hơi, nhìn anh xa cách.
"Trầm Nghê Trần, hiện tại, anh là cậu nhỏ của tôi, là chồng Chung Lan, Mễ Kiều tôi không khi nào chấp nhận làm vợ bé. Còn có, giữa chúng ta có không thể vượt qua chướng ngại, về chuyện cũ, xin anh quên đi!"
cô hiện tại đã có cục cưng, tình thương người mẹ nhắc nhở cô, phải cho con mình một tương lai tốt đẹp. cô không thể để cho người đời chế nhạo con cô được!
Rời xa nơi thị phi này, để cho con cô ở nước ngoài an tâm lớn lên, sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Đó mới là cách bảo vệ tốt nhất cho con cô.
"Trầm Nghê Trần, tôi đã không còn như trước nữa, anh, quên tôi đi!"
Câu nói lập lờ nước đôi, Trầm Nghê Trần nghe đến, cảm thấy thật tàn nhẫn.
anh lạnh lùng cười cười.
Lúc trước khi nghĩ tới việc cô còn quá trẻ, anh cũng không dám xác định tình cảm của họ có bền lâu hay không. anh sợ cô có một ngày gặp được người thích hợp với cô, cô sẽ quên đi anh. Giờ đây lo lắng đó của anh không phải là dư thừa nữa rồi sao?
"Kiều Kiều! Người đó… có thật sự đối tốt với em không ?" Giọng nói thê lương.
Trong lòng Mễ Kiều run lên. cô đưa mắt nhìn vào mắt anh. Trong mắt anh ánh lên vẻ tịch liêu rất rõràng.
Nhưng mà, vì cục cưng, cô không muốn cùng anh chung rơi vào hố sau tội lỗi.
"Trầm Nghê Trần, tôi không muốn quay lại cuộc sống trước kia. Tôi hiện tại rất tốt, người đó cũng chiếu cố tôi rất tốt. Xin anh, xin anh đừng phí tâm bên tôi nữa."
nói xong, cô không dám nhìn mặt anh, rũ mắt nhìn xuống.
Sau nửa ngày, gian phòng yên tĩnh vang lên tiếng đóng cửa thật mạnh.
Đây hết thảy, cuối cùng là xong sao?
Nhìn nửa ngày, Mễ Kiều cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần. Lúc này mới phát hiện,quyển sách Trương Ái Linh trong tay đã bị cô vò nát rồi.
Tim rất đau. cô không muốn đi giải thích tại sao lại tàn nhẫn với anh như vậy. Bởi vì, cô không muốn cho anh biết, cô vì anh sinh mà sinh con.
không có Trầm Nghê Trần, thế giới của cô chỉ là một mảnh hoang vu. Từ khi có con, cô mới lại lần nữa tìm được động lực để sống.
Trong hai năm này, cô vẫn nhờ Phỉ Phỉ chiếu cố, mà cục cưng lại do tổng giám đốc công ty Tinh Nghệ chăm sóc. Người ngoài chỉ biết cô là shin E, một cô gái trẻ trung sinh đẹp, tinh thông ca vũ kịch. Lại không ai biết được cô còn là một người mẹ đơn thân.
cô bất đắc dĩ, cũng đau lòng. Mỗi ngày, thời gian bên con rất ít. Nhiều khi cô kéo lê thân mình mệt mỏi về đến nhà, cục cưng cũng ngủ mất rồi.
Nhưng mà, cô phải kiên trì như vậy. cô là người mẹ đơn thân, còn là một ngôi sao quốc tế. cô có ngàn vạn Fans hâm mộ vây quanh cô, cho cô hoa tươi cùng tiếng vỗ tay, cho cô hiện tại cùng tương lai.
cô không tưởng tượng nổi nếu một ngày bí mật của cô bị bại lộ, không còn danh tiếng. cô sẽ bị người đời phỉ nhổ.
Con của cô rất cần tiền, cô cũng cần tiền.
Cho dù bố cô là lãnh đạo cấp cao, ông ngoại cô cũng thế, nhưng bọn họ cũng chỉ chu câp sđủ để côsống vô lo vô nghĩ. cô phải dùng chính hai bàn tay mình, vì cục cưng mà chuẩn bị một tương lai thậttốt.
Hốc mắt hơi ẩm ướt. Hai năm qua, Mễ Kiều rất muốn có được thời gian nghỉ ngơi thật tốt. Khi có hợp đồng biểu diễn đến, một ngày cô chỉ có thể ngủ 2 đến 3 giờ.
Bên người cô không thiếu những nghệ sỹ tỏ tình với cô. Nhưng mà, trong nội tâm Mễ Kiều tinh tường, tình yêu giới showbiz có quá nhiều rắc rối. Huống chi, những người này cũng không biết cô đã làm mẹ. Có dùng đầu ngón chân đẻ nghĩ Mễ Kiều cũng có thể đoán được những người kia nếu biết được sự thậtsẽ nhanh chóng tránh cô thật xa!
Phỉ Phỉ không chỉ một lần khích lệ cô, Nhạc Khải Phong với cô mới thật sự là tốt nhất.
anh hiểu rõ cô vất vả, chiếu cố con của cô, đối với cô săn sóc chu đáo, mọi cách nhân nhượng. Nhưng là, Mễ Kiều trong tâm ngoại trừ cảm động, không còn tình cảm gì khác.
Chỉ trách, trong thâm tâm cô, hình bóng người kia đã chiếm cứ cô toàn bộ trái tim. Nhưng luân thường đạo lý như một cái vực thẳm, mặc cho cô dùng hết sức lực cũng không sao thoát ra được.
Vận mệnh đã định rồi. Nhắm mắt lại, hai dòng lệ nhẹ nhàng chảy ra.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra. Thân ảnh quen thuộc đi đến.
Mễ Kiều tranh thủ thời gian lấy tay áo lau đi nước mắt, nhưng như thế nào cũng không giấu được hốc mắt sưng đỏ, cộng thêm ánh đèn trong phòng khiến cho mắt của cô thoạt nhìn càng thêm sưng đỏ.
Trầm Nghê Trần hướng cô đi tới, hít sâu một hơi, lập tức đưa ra hai quyển sổ đỏ, không nói một lời, đưa cho cô.
Dòng chữ đỏ chót ‘Đăng ký kết hôn’ giống như tia sét, đánh thẳng vào người Mễ Kiều.
Như thế nào, anh cùng Chung Lan kết hôn, còn đưa đăng ký kết hôn cho cô xem? Định khoe với cô hay sao?
cô gượng nở nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng anh."
cô lập tức tiếp nhận, chẳng hề mở ra xem. Trong lòng cứng lại.