Chương 53

Sau khi từ nhà Vu Tư trở về, tôi bất ngờ bị phát sốt.

Vào đến nhà thì cảm thấy đầu có chút váng, cơ thể cũng nóng dần lên. Mẹ tôi từ phòng trong bước ra, thấy tôi mặt mũi vì bụi đường mà đen đi không ít, lại có thần thái không khỏe nên đi đến kiểm tra.

Kết quả là tôi bị bắt nằm ở trên giường, còn mẹ thì luân phiên thay khăn ấm đắp lên trán cho tôi, mặt khác thì bảo chị Thư xuống nấu cháo thịt nạc mang lên.

Mẹ tôi quần quật suốt một đêm như thế, còn tôi thì cũng sớm bị cơn sốt làm cho mê man mà chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc ngủ đêm hôm đó, tôi thấy được rất nhiều thứ kỳ diệu cùng ấm áp. Tôi nhìn thấy Như đang đứng đối diện nhìn tôi mà mỉm cười, bên trái là Vu Tư với khuôn mặt không còn băng lãnh nữa, bên phải Như lại là Khải Tâm đang vươn tay ra hướng về tôi.

Mà người đứng phía sau Như, xa tôi hơn một chút lại là Nguyện. Tôi không hiểu vì sao anh ấy lại không đứng cùng bọn họ mà lại lùi về phía sau như thế.

Còn có...tôi thấy rất nhiều người xa lạ xung quanh nữa. Họ đi qua đi lại mà không để ý đến tôi. Rồi bất chợt có một người va chạm vào tôi khi tôi đã cố gắng đi đến chỗ của những người bạn thân của tôi.

Người va chạm với tôi là một thiếu niên khuôn mặt không mấy thuần Việt, đôi mắt màu xanh biếc ấy như một ấn tượng đánh mạnh vào trí nhớ của tôi. Lại nhìn thấy nụ cười đó thật bí ẩn đang hướng đến tôi.

Tiếp đến, tôi nhìn thấy một người nữa theo phía sau thiếu niên xinh đẹp kia. Người nọ cúi thấp đầu, lãnh đạm thờ ơ với mọi thứ xung quanh, nhất mực bám sau thiếu niên.

Một giấc mơ kỳ quái với những người mà tôi đang rất thân thiết, đang dành một tình cảm nồng đậm cho bọn họ.

Mơ mơ màng màng tỉnh giấc cũng đôi ba lần, sau đó tôi lại mệt mỏi nhắm mắt lại, thϊếp đi rất sâu.

Đến tận buổi trưa hôm sau, mẹ tôi mới gọi tôi dậy, để tôi rửa mặt đánh răng, thay quần áo đã ướt đẫm mồ hôi. Sau đó tôi lại trở về giường mà nằm ngủ li bì.

Cơn sốt này khá nặng, nó làm tôi mất một buổi học trên trường, có khả năng ngày mai tôi cũng chưa khỏi lại hoàn toàn nữa.

Đang dần thϊếp đi thì tôi nghe thấy bên dưới nhà giọng mẹ vang lanh lảnh chào hỏi người nào đó. Đảo hai con ngươi một vòng, tôi choàng mở mắt, chống tay ngồi dậy.

Âm thanh dưới nhà càng lúc càng rõ ràng hơn, và tôi nhận ra được vị khách mới đến kia là ai. Đứng bật dậy, hai chân lảo đảo hướng đến cửa, tay giữ nắm cửa vặn một vòng.

Mở cửa ra, tôi thất thần nhìn người nọ đang đứng trước mặt mình, cười thật ấm áp. Trên tay người đó còn mang theo một lốc sữa mà tôi thích uống, kèm thêm một số thức ăn ngon mắt cho người bệnh nữa.

Thất thần vài giây, tôi lại ngây ngốc mỉm cười. Một chút nữa thôi là tôi đã nhào đến ôm người đó mất rồi.

" Khải Tâm!"

Khải Tâm nghe thấy giọng tôi vừa lớn lại còn có chút kinh hỷ, nó không khỏi bật cười, đi vào trong phòng rồi đóng cửa lại hộ tôi.

Tôi đứng một bên ngốc lăng nhìn mấy món đồ ăn trong tay Khải Tâm, khóe môi vẫn chưa hạ xuống được. Một cảm xúc kinh hỷ len lỏi vào tận từng ngăn tim nho nhỏ này nhảy múa không ngừng.

Khải Tâm đặt lốc sữa với đồ ăn nhẹ lên bàn, sau đó kéo tôi đến chỗ của nó. Một tay nó mang theo nhiệt độ lành lạnh áp lên cái trán nóng như lửa thiêu của tôi.

" Còn sốt này, mau ngồi xuống giường đi."

Vừa nói, Khải Tâm vừa ấn vai tôi ngồi xuống giường. Tiếp đến, nó khui ra một hộp sữa đưa đến trước mặt tôi.

" Uống sữa không? Tôi nghe cô bảo là cậu vừa dậy, còn chưa ăn gì nữa."

Nhắc đến đồ ăn, bao tử tôi theo phản xạ liên kêu lên ọc ọc. Tôi cười cười xoa xoa bụng, nhận lấy hộp sữa không lạnh kia, hút một ngụm.

Khải Tâm ngồi đối diện chờ tôi uống xong liền hỏi han:

" Nghe bảo đêm qua về muộn à? Cậu đã đi đâu thế? Khuya rồi còn đi chơi hử?"

Tôi đặt hộp sữa xuống, ngẩng đầu lên nhìn Khải Tâm. Trong lòng có chút buồn cười với mấy câu hỏi của nó, nghe sao mà giống hỏi cung người yêu thế không biết. Chớp chớp đôi mắt, tôi nhếch môi trêu nó:

" Sao nào? Cậu lo lắng cái gì thế? Đi chơi khuya cũng không đến mức bị người ta cuỗm đi."

Khải Tâm nhướn cao lông mày:

" Cậu ngon. Đợi mấy đứa biếи ŧɦái cuỗm đi thì biết thế nào là mùi đời nhé."

Tôi bĩu môi:

" Chẳng phải cậu sẽ bảo vệ tôi à?"

" Cái này còn phải coi lại. Nếu cậu không ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ bỏ mặc cậu luôn."

Nghe Khải Tâm nói thế, tôi đem hộp sữa rỗng trả cho nó, kèm theo với ánh mắt lạnh nhạt hất hủi. Khải Tâm cầm lấy hộp sữa, tiếng cười khe khẽ phát ra, rồi nó lại xoa xoa tóc tôi:

" Đùa một chút đã dỗi rồi. Sau này mà yêu cậu mà cậu dỗi hoài thì làm sao đây?"

Tôi định nằm xuống nghỉ thì câu nói kia đập thẳng vào màng nhĩ. Nó có sức ảnh hưởng rất lớn ấy. Lớn cực kỳ luôn!!!

Cả một câu bao nhiêu là chữ, thế nhưng tôi chỉ chú ý đến hai từ "yêu cậu" thôi. Khải Tâm vừa bảo...vừa bảo...

Bất giác tim tôi đập thình thịch thình thịch, tinh thần cũng căng thẳng lên hẳn. Mím nhẹ môi, tôi cố dằn lòng xuống, không nên mừng rỡ như vậy, sẽ bị hụt hẫng, hụt hẫng đó!!!

Dặn lòng như thế thôi nhưng làm sao mà có thể không vui được chứ?

Arrrrggggg, tôi muốn nhảy ra ban công mà hét thật lớn quá!!!

" Ờ, thế à? Thế thì khỏi yêu đi."

" Khỏi yêu à?"

Môi tôi càng lúc càng bị mím chặt hơn, cả ngón tay cũng giấu dưới lớp chăn mà siết chặt lại.

Thế nhưng ngoài mặt tôi vẫn ngông nghênh, lớn giọng nói:

" Ừ, phiền quá thì khỏi yêu đi."

Khải Tâm nhìn nét mặt tôi đang cố tỏ ra bình thản, nó lại bật cười. Sau đó thì thình lình đứng dậy làm tôi giật khẽ người, nói vội:

" Ơ...đi đâu vậy?"

Khải Tâm xoay người, cười tà ma:

" Sợ tôi bỏ đi à? Cậu đáng yêu thật đó nha."

Nói rồi nó vỗ trán tôi, " Đi lấy cháo cho cậu chứ đi đâu."

Khải Tâm xuống dưới nhà đem cháo nóng lên cho tôi. Không những mang lên mà nó còn tận tình ngồi đối diện bồi tôi ăn cháo nữa. Từng muỗng được múc lên, nó thổi nhè nhẹ cho nguội rồi đưa đến miệng tôi.

Hành động này không phải quá dịu dàng rồi đi?

Tôi đương nhiên là ăn mà không chút phiền toái rồi.

Một muỗng lại một muỗng, tô cháo rất nhanh đã cạn hơn một nửa.

Tôi bó gối trước ngực, dùng hai tay ôm lấy rồi nhìn Khải Tâm:

" Hôm nay cậu uống nhầm thuốc đúng không? Tốt như vậy ai mà thích ứng kịp."

Khải Tâm một bên vẫn kiên nhẫn thổi nguội cháo, một bên thì hơi nghiêm mặt nói:

" Ngay cả thằng em ở nhà còn chưa được tôi bồi cho đấy. Cậu là người đầu tiên."

Kể ra thì người đầu tiên luôn là điều tuyệt vời nhất.

Mỗi khi bạn được gắn cái mác là người đầu tiên của cái này, của cái kia, của cái nọ, cảm giác hạnh phúc sẽ tràn ngập trong tim.

Nhưng với tôi, người đầu tiên chưa thể gọi là hạnh phúc toàn diện. Mà người duy nhất mới chính là cái gọi là hạnh phúc nhất thế gian này.

Bạn là người đầu tiên, không có nghĩa là không có người thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ n...

Nhưng nếu bạn là người duy nhất, thì sau này, sau này nữa, cũng sẽ không ai thay thế được vị trí của bạn.

Tôi lại để tâm trí treo ngược cành cây rồi. Quay về thực tại, tôi khẽ thở dài một cái rồi nói:

" Tôi muốn là người duy nhất cơ."

Khải Tâm nâng mắt nhìn tôi, có vẻ sửng sốt, nhưng ngay sau đó thì nó lại chỉ mỉm cười mà không nói gì. Ăn cháo xong, tôi cảm thấy bao tử của mình no tàm tạm.

Từ ngày hôm qua đến hôm nay thì tôi đều chỉ có ăn cháo, nói chung không đủ bồi bổ cho tôi lắm.

Thường thì tôi không thích ăn cơm, tôi thích ăn linh tinh ví như phở, bún, bánh canh, hủ tiếu...

Hoặc là ăn vặt.

Tôi vung mền đứng dậy đi đến chỗ bàn học, định lấy bịch bánh ngọt kia ăn thì Khải Tâm bất ngờ chặn tay tôi lại. Quay sang nhìn nó một cái, tôi lườm:

" Mang đến rồi lại không cho người ta ăn à?"

Khải Tâm liếʍ nhẹ môi, chìa ra trước mắt tôi là bịch sô cô la hãng M&M rất to, to thật to luôn ấy. Tôi bị cái bịch ấy choáng cả tầm nhìn, hồi lâu mới định hình lại được.

A một tiếng, tôi híp mắt cười, " M&M khổng lồ kìa!!!"

Khải Tâm lúc này nhanh như chớp giơ cao bịch kẹo lên trời, vẻ mặt khıêυ khí©h:

" Muốn ăn à? Cái này rất to nha, rất đắt nha, muốn ăn liền lấy là không được."

Nó ỷ chiều cao của nó hơn tôi nên mặc kệ tôi nhón chân vẫn không chịu đả kích. Còn tôi nhón không xong, vươn không được liền gắt gỏng.

" Chẳng thèm ăn nữa. Bố cho ngươi ăn hết đó."

" Thật à? Không bị hấp dẫn thật sao? Đành lòng bỏ cuộc à?"

Tôi bực bội lườm nguýt, sau đó thì bất ngờ nhào qua, vươn tay dài hơn để chộp lấy. Sau đó...sau đó...Khải Tâm đột ngột bắt lấy tay tôi, kéo hẳn tôi vào người nó.

Tiếp đến, hai đứa vấp phải chân nhau, cuối cùng là ngã uỵch xuống sàn nhà. Khải Tâm ở bên dưới đỡ lấy hết phần tôi.

Hai đứa mắt lườm nhau, nhưng cơ thể thì không di chuyển gì cả.

Hồi lâu, Khải Tâm vẻ mặt vô tội nói:

" Cậu một là nhích qua bên cạnh, hai là nằm im, đừng nhúc nhích cạ cạ nữa được không?"

Nghe thế, mặt tôi đỏ bừng cả lên, nóng ran.

Trước khi leo xuống khỏi người Khải Tâm, tôi còn liếc một cái cảnh cáo, sau đó liền chộp lấy bịch kẹo khổng lồ về cho mình.

Hai đứa nằm im trên sàn nhà, trơ mắt nhìn lên cái trần gỗ đã có vài chỗ bong ra. Tôi nhíu mày nhìn phòng mình, hồi lâu lắc đầu ngán ngẩm.

Khải Tâm ngược lại im thin thít, chỉ khẽ nhích bàn tay của nó qua chỗ tôi, áp lên bàn tay tôi thôi.

Quay qua nhìn Khải Tâm, tôi chẳng biết nên nói gì nữa, cũng không biết có nên hỏi nó đang làm hành động gì hay không.

Khải Tâm cũng quay sang nhìn tôi, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Gian phòng vừa nãy còn náo loạn ồn ào, bây giờ thì lặng như tờ, tựa như có thể nghe được âm thanh của gió xuân sắp đến.

Khải Tâm ở cùng tôi đến tận xế chiều mới về nhà. Cứ nghĩ rằng cơn sốt sớm hạ và tôi sẽ lại đến trường vào ngày mai. Nhưng không ngờ đến tối thì tôi bất ngờ bị nôn liên tục, nôn đến mức cơ thể không còn tí sức lực nào nữa.

Nằm trên giường nghĩ đến sự đời, lẽ nào tôi ăn quá nhiều sao? Chỉ uống sữa, ăn cháo, nếm một ít kẹo sô cô la của Khải Tâm thôi mà...

Cái bụng rỗng vì đã nôn hết, tôi xoa xoa bụng cho đỡ cào hơn. Lâu dần thì cũng ngủ quên luôn.

Đến gần trưa hôm sau tôi mới thức dậy. Bước xuống dưới nhà thì thấy mọi người đều đã đi hết rồi. Trên bàn ăn có tờ giấy được cái gạc tàn thuốc đè lên.

Tôi bước lại nhìn qua, là của mẹ nhắn lại.

" Phi dậy rồi thì hâm lại cháo nha con. Mẹ để sẵn trong nồi."

Tôi liếc mắt nhìn cái nồi nhôm trên bếp, sau đó nhanh chóng bật gas hâm nóng lại. Cả một đêm đói móc meo, tôi ăn như trẻ em trại nạn ở Châu Phi.

Xong xuôi, tôi lên phòng, tìm cuốn truyện bỏ quên rất lâu rồi đem ra đọc lại. Đến gần một giờ chiều thì cuốn truyện đó cũng được đọc xong.

Tôi đặt xuống giường, định tìm cái gì đó ăn lót bụng thì bất ngờ phát hiện bên ngoài cửa sổ đang có vật gì đó bay vào.

Nhìn từ xa nó giống như một con vật biết bay vậy đó, nhưng nó bay khá ổn định, chỉ hướng thẳng đến chỗ tôi thôi. Gần một tí nữa, tôi nhận ra đó là một thiết bị điện tử được điều khiển, trên đó gắn một con hạc giấy.

Thiết bị đó bay một đoạn rồi hạ xuống ngay bậc cửa sổ. Tôi sửng sốt hồi lâu mới có thể bước lại gần đó xem một chút.

Cẩn thận cầm thiết bị lên, tôi lấy con hạc giấy kia ra khỏi đó rồi gỡ hạc giấy ra. Một tờ giấy hình vuông màu tím, bên trong là những hàng chữ tương đối ngay ngắn.

| Đại Lợi: Baba, con nhớ mami quá.

Bố Đại Lợi: Ba cũng nhớ mami con quá.

Đại Lợi: Mau đi gặp mami thôi!! |

Khi đọc hai chữ Đại Lợi đầu tiên, tôi đã suýt cười ngất. Đọc hết mảnh giấy đó, tôi thật sự không thể tin nổi con người kia có thể nghĩ ra cái trò này.

Gâu gâu gâu.

Thình lình, tôi nghe âm thanh của một chú cún vừa sủa. Cả người liền nhoài về phía trước, vén rèm rộng ra một chút. Lướt mắt xuống dưới, tôi nhìn thấy Nguyện đang cầm trên tay đồ điều khiển, bên cạnh chân anh ấy là Đại Lợi đang thè cái lưỡi màu hồng mời gọi.

Nguyện ngước mắt lên nhìn khung cửa sổ, đôi mắt anh hơi nheo lại có lẽ vì ánh nắng chiếu đến. Sau đó, anh hơi mỉm cười, còn sáng hơn cả ánh mặt trời phía trên.

" Juliet à, em định để tôi đợi dưới này đến bao giờ thế?"