Hôm nay tôi đi thăm con trai tôi.
Vừa đến trước đầu ngõ thôi, tôi đã không kìm được sự háo hức của mình rồi. Sau khi mang Đại Lợi từ góc đường hôm trời mưa về thì hôm nay mới là ngày thứ hai tôi gặp nó.
Mấy hôm bữa bận tít mắt tít mũi, tôi không cách nào chạy qua nhà của Như được. Coi như hôm nay phải đền bù cho con trai thật xứng đáng rồi.
Càng nghĩ, tôi lại càng cao hứng cong giò lên đạp băng băng về phía trước, sau đó thắng kít lại một tiếng.
Đến nhà của Như rồi.
Tôi gạt chống xe, đi tới bấm chuông hai tiếng. Bên trong lập tức có tiếng người nói vọng ra, lảnh lót êm tai, giống Như thế nhỉ?
Liếc mắt nhìn qua hàng hàng song sắt, tôi thấp thoáng thấy chiếc đầm màu hồng hơi tốc lên một chút vì gió.
Hóa ra là Như thật.
Như mở cửa, khuôn mặt xinh xắn lộ ra với nụ cười mỉm trên môi. Tôi cũng nhìn Như cười thật tươi rồi mau chóng dắt xe vào trong sân trước.
" Ý, mau lại đây."
Như có vẻ hấp tấp nóng vội, tôi mới gạt cái chống xuống thôi là Như đã kéo tay tôi chạy tít ra sân sau.
Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến chỗ này đó. Sân sau của nhà Như là một khu vườn rất đẹp. Cây cối hoa cỏ rất xum xuê, um tùm và đầy đủ sắc màu.
Phía bên trái còn dựng nên một hòn non bộ nhìn bắt mắt làm sao. Dòng nước trong suốt chảy từ trên cao chảy xuống, nghe róc rách róc rách, âm thanh rất khẽ.
Tôi đứng chôn chân một chỗ, mắt dáo dác nhìn ngắm từng ngõ ngách một. Sau đó mới buông tay Như ra, chạy đến cái hòn non bộ, đặt tay lên mặt đá, cúi đầu chiêm ngưỡng.
Có vài con cá con bơi tung tăng tung tăng qua lại, nhưng thường sẽ bị rượt đuổi bởi con cá lớn hơn. Nhìn bọn chúng hợp lại thành một đám đông, sau đó túa ra như ong vỡ tổ mà thích thú không chịu được.
Như cũng đi lại đứng bên cạnh tôi, chỉ tay vào từng thứ rồi kèm theo lời chú thích. Nhờ chơi với Như mà tôi cũng biết thêm nhiều thứ mới lạ lắm.
" Đẹp quá à." Tôi tấm tắc khen.
Như vỗ vỗ ngực, " Đều là anh Nguyện làm cả đó."
Tôi có chút kinh ngạc quay sang nhìn Như, sau đó nhìn xuống cái hòn non bộ, khuôn mặt chợt đỏ lên. Vì sao tôi biết mặt mình đỏ à? Vì mỗi lần như thế, tôi đều cảm thấy mặt mình thật nóng, nóng ơi là nóng >o<
" Nè Ý, sao im re vậy?" Như đẩy đẩy cánh tay của tôi, sau đó kéo mặt tôi qua, trừng lớn mắt quan sát.
Tôi bị Như nhìn một cách đáng sợ hung bạo như vậy, bao nhiêu sự ngại ngùng nóng mặt kỳ quặc lúc nãy tan biến mất. Thay vào đó là cái mặt xanh mét.
Tôi chớp mắt, giãy khỏi cái nhìn uy hϊếp của Như, cười cười:
" Tại tớ nghĩ linh tinh một chút thôi."
Như hừ mũi, " Cậu lúc nào cũng suy nghĩ hết á! Coi chừng già đó nha."
Già á? Tôi mới không bao giờ già đi.
Tôi bĩu môi, " Như già thì có!"
Sau đó ngoảnh mông bỏ đi tìm cái khác vui mắt hơn mà nhìn ngắm. Như giống như bị chọc cho thẹn nhưng không cãi được gì, thế là lủi thủi phía sau tôi.
Ngồi xổm trên đất, tôi nghịch nghịch mấy cái bông hoa màu đỏ cam. Như cũng ngồi giống hệt như thế, dùng tay chống cằm, tận tình giảng giải đó là hoa gì, tác dụng ra sao, ý nghĩa thế nào, mây mây và mưa mưa.
" Như này, tuần sau nữa tổ của Ý diễn kịch á." Tôi bỗng nhớ đến vụ Mị Nương liền đem ra bàn luận với Như.
Hệt tôi đoán, Như bắt đầu tò mò, hiếu kỳ.
" Kịch gì? Ý có vai gì?"
Tôi chớp chớp mắt, tự hào vỗ ngực nói:
" Vở Sơn Tinh Thủy Tinh, vai..."
Tôi ậm ừ một vài giây khiến cho Như sốt ruột, cô nàng lườm tôi một cái rồi nặng nhẹ vò vò má tôi. Thái độ uy hϊếp thấy rõ.
Một hồi sau, Như hứ một tiếng:
" Thôi đi, tôi biết tỏng rồi. Có phải cậu vai Mị Nương không? Cái mặt hớn hở như vườn hoa nở rộ kia kìa!!!"
Ai da, chỉ có Như là hiểu tôi thôi à:">
Xoa xoa mũi, tôi hơi ngượng ngượng nhưng kỳ thực là rất vui liền cười ha ha hai tiếng.
" Bingo~ Như giỏi ghê, thưởng nè."
Tôi nhanh chóng cài một bông hoa nhỏ lên tóc Như rồi mím môi nín cười. Như cũng không phản đối hành động của tôi, vì sự chú ý của cô nàng đều dồn vào vai diễn Mị Nương của tôi mất rồi.
Sau đó, chúng tôi liền lảng sang cái mảng nên thiết kế trang phục như thế nào, phong thái của công chúa thì làm cái gì cho chuẩn, rồi tiếp tục bàn luận sôi nổi.
Trò chuyện được hơn mười lăm phút thì tôi mới sực nhớ ra mục đích chính khi đến nhà Như.
Vội vội vàng vàng đứng dậy, tôi đưa mắt nhìn chung quanh, sau hỏi Như:
" Như ơi, Ý muốn gặp Đại Lợi. Con trai tớ đâu rồi?"
Như nghe xong cũng à một tiếng rõ to rồi mới kéo tay tớ đến một góc nhỏ trong sân vườn. Nơi này được thiết kế thật có quy mô nha, nhìn vô là thích liền luôn á.
Chúng tôi vén cái bức màn của chiếc lều ra, thấy bên trong là một chú cún con lông trắng đang nằm ủ mình trong chăn, hai mắt lim dim lim dim.
Tôi không kìm được xúc cảm liền nhấc chân bước vào trong, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Đại Lợi, vuốt ve con trai.
Như cũng khe khẽ đi vào, ngồi nép ở bên trái Đại Lợi.
" Con trai tớ còn chưa chịu dậy à?"
Như vuốt nhè nhẹ thớ lông của Đại Lợi, sau đó thở dài nói:
" Mấy hôm nay Đại Lợi không được khỏe Ý ơi..."
" Cái gì cơ?"
Tôi nghe như có tiếng sét đánh ngang tai vậy đó. Chỉ mới có mấy ngày thôi mà, tôi mới nhặt Đại Lợi về có mấy ngày thôi mà, sao lại có vấn đề được nhỉ?
Bỗng dưng tôi rất sợ Đại Lợi sẽ bị gì đó, rồi không chịu được mà rời bỏ thế giới này, rời bỏ tôi...
Nghĩ tới thôi, còn chưa xảy ra mà mũi tôi đã không chịu được, nóng nóng tức tức khó chịu cực kỳ.
Tôi luồn tay xuống dưới lớp chăn, ôm lấy Đại Lợi.
Vẻ mặt Như hơi xị xuống làm tôi cũng không vui nổi. Vẫn ôm Đại Lợi trong lòng, tôi nhẹ nhàng vuốt ve con trai, sau đó hỏi:
" Không ổn cụ thể như thế nào vậy?"
Như thở dài:
" Hai hôm nay Đại Lợi ăn uống không ngon miệng hay sao á, với lại lúc đi vệ sinh thì cái kia cũng không bình thường nữa, có mùi."
" Sao không đưa Đại Lợi đi khám thử xem?"
Tôi có hơi sốt ruột.
Như nghe thế liền gật gù, nhanh miệng nói:
" Hôm nay anh Nguyện nói là sẽ đưa nó đi khám bệnh á. Đừng lo Ý à."
Cúi xuống nhìn Đại Lợi vẫn còn lim dim ngủ, tôi hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu nó rồi mới thả về ổ chăn ấm áp kia. Đúng lúc này, tấm màn của chiếc lều được vén ra, một bóng dáng nam sinh đang khom người nhìn vào phía trong.
Bắt được ánh mắt nhìn loạn kia, tim tôi có hơi nhảy dựng lên. Nhưng rất nhanh, tôi đã bình thường mà mỉm cười:
" Chào anh."
Nguyện còn bận nguyên bộ đồng phục học sinh cấp ba, ánh mắt luôn phảng phất chút lạnh lùng bắt đầu bước chân đi vào lều.
Một căn lều thế này may mắn là chứa đủ ba con người tương đối lớn xác với một chú cún con.
Nguyện không ngồi hẳn xuống mà chỉ ngồi xổm, đưa tay dịu dàng vuốt ve Đại Lợi rồi hướng mắt sang phía tôi:
" Em vừa đến chơi hửm?"
Tôi gật gật đầu, " Anh ơi, Đại Lợi bị bệnh rồi."
Nguyện nghe xong, bỗng dưng lại nở nụ cười nhẹ nhàng. Chứng kiến cảnh đó, tôi nhất thời mơ màng vài giây đồng hồ, sau đó Như mới ho khan một tiếng, chớp mắt nhìn tôi.
" Ý à, tớ nghĩ cậu nên cùng anh Nguyện đưa Đại Lợi đi khám bệnh đó."
Tôi nhìn Như, cảm thấy ý kiến này không tệ. Nhưng mà sao vẻ mặt của cô bạn lại có gì đó không bình thường ấy nhỉ?
Nhìn sang Đại Lợi, tôi gật đầu đồng ý.
" Vậy một lát khi nào anh đi thì em đi cùng anh nha."
Nguyện nhướn lông mày, bộ dạng bình thản như chơi, khóe môi hơi nhếch lên cười.
" Ừm đương nhiên rồi. Bố mẹ thì phải đưa con trai đi khám bệnh chứ."
Thản nhiên nhả ra một câu như thế đó, rồi quay người biến mất khỏi căn lều, để lại trong đó hai người ngây ngốc cùng với một chú cún chẳng hiểu cái gì, chỉ biết nằm ngủ.
Chẳng đầy nửa tiếng sau, Nguyện đã chở tôi cùng Đại Lợi trên con xe đạp thần thánh kia mà đi đến chỗ bác sĩ thú y. Trên đường đi đến đó, tôi hỏi Nguyện rất nhiều thứ. Ví như anh thường cho Đại Lợi ăn gì, uống gì. Có thường để Đại Lợi tự do rong chơi hay không, bla bla.
Vì tôi cứ hỏi những điều về Đại Lợi cho nên Nguyện có hơi kỳ lạ, anh ấy bỗng thở dài rồi cười khẽ. Nghe giọng cười có chút chua xót bất lực.
" Sao em cứ hỏi con trai em không thế? Bố nó ở đây thì sao?"
Hể?
Bị lời nói của Nguyện làm cho ngây người tận năm giây, sau đó tôi mới lấy lại được sự tỉnh táo tuyệt đối, phản bác!!!
" Anh! Em còn chưa muốn kết hôn mà!!"
Nói xong, Nguyện tặng tôi một trận cười khinh khỉnh. Ấm ức trong lòng càng lúc càng dồn nén mà không cách nào giải tỏa thì tôi bỗng nghĩ đến chuyện tước đi quyền làm bố Đại Lợi của Nguyện.
Cách này hay ho á!
Mãi về sau này tôi mới ngẫm lại, vì sao khi đó tôi không hoài nghi gì về việc người tôi sẽ thích là ai nhỉ? Tôi có phải đã quá thờ ơ bình tĩnh trước mọi sự việc như thế không nhỉ?
Hây, thôi thì đó là chuyện của mấy chục năm nữa lận.
Quãng đường đi đến chỗ bác sĩ thú y cũng tương đối dài. Nhìn Nguyện đạp đến nơi thì áo đã ướt đẫm mồ hôi, tôi có chút thương thương liền lấy ra cái khăn giấy đưa cho anh ấy.
Nguyện cầm khăn, khóe môi cong nhẹ lên cười cười. Hôm nay Nguyện cười nhiều hơn bình thường thì phải.
Tôi ôm Đại Lợi bước vào trước, Nguyện theo sau. Ba người ( Đại Lợi là một ngoại lệ haha) đi vào phòng khám.
Bác sĩ là một người phụ nữ trưởng thành, khuôn mặt hiền từ phúc hậu, hướng đến chúng tôi mỉm cười.
Nguyện là người mở lời đầu tiên:
" Đây là Đại Lợi, được chúng tôi nuôi được một tuần rồi."
Tôi đưa Đại Lợi đến bên bác sĩ.
Sau khi Nguyện nói ra triệu chứng của Đại Lợi rồi bác sĩ kiểm tra kỹ càng cũng hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng có kết quả.
Bác sĩ bảo Đại Lợi mắc chứng viêm ruột, bị loại vi rút gì đó tôi không nhớ rõ tên gây bệnh, buộc phải ngừng ăn trong vòng 24 giờ. Nghe thôi mà đau lòng dùm rồi.
Tôi nhịn ăn một bữa còn không chịu nổi nữa là, huống gì Đại Lợi nhà tôi phải đến một ngày lận.
Haizzz!
Khi đem Đại Lợi ra khỏi phòng khám, tôi vẫn là đi trước Nguyện. Nguyện ở phía sau nghe dặn dò thêm của bác sĩ nữ, rồi mang theo một loạt thuốc gì đó nữa.
Ngồi trên yên sau, tôi nghịch cùng Đại Lợi. Sau khi ngủ ngon giấc rồi thì bé con tỉnh táo hẳn, hai chân trước huơ huơ quào quào vào người tôi, lưỡi thè ra muốn liếʍ láp cổ tay.
Nghịch một lúc, Nguyện mới bước ra. Nhìn thấy cảnh đó, anh ấy bỗng dưng bật cười, đi lại gần xoa xoa đầu tôi, tiếp đến là Đại Lợi.
" Xoa xoa cái gì vậy hở?" Tôi bĩu môi.
Nguyện vẫn bình thản như mọi hôm thôi:
" Thích mới xoa xoa."
" Anh thích em thì cũng là chuyện bình thường thôi à. Ai cũng thích em được hết đó."
Tôi rõ ràng đem cái sự thật trong cuộc đời ra nói cho Nguyện biết, thế mà anh ấy lại nhìn tôi bằng đôi mắt khinh khỉnh, không tin tưởng.
Hois, tôi cũng không quan tâm đâu nha!!
Khi Nguyện vừa ngồi lên yên sau thì bỗng dưng có một giọng nói khác từ phía trước dội đến. Từ sau lưng Nguyện, tôi ló đầu ra nhìn một chút, phát hiện đó là một người con trai, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt hơi xếch, nhưng nụ cười có phần lưu manh.
Vừa nhìn thấy người đó, Nguyện có hơi sững ra thì phải, mãi sau mới hỏi một câu:
" Em về nước khi nào thế?"
Người nọ nhìn Nguyện, ánh mắt có chút sùng bái nhưng lời lẽ của người đó nghe kiểu gì cũng đầy tính trêu đùa cợt nhã.
Ngồi phía sau lẳng lặng nghe, tôi còn cảm thấy nhức nhức mông.
Cái ấn tượng duy nhất mà tên kia để lại cho tôi chỉ có cái nốt ruồi màu đỏ ở phía dưới mắt mà thôi.