Chương 9: Thứ Ta Muốn Là Thái Tử Điện Hạ.

Chương 9. Thứ ta muốn là Thái tử Điện hạ.

"Kỷ Tướng quân, dù sao đây cũng là Thái tử Ngọc Dao. Giữ lại một cái mạng cho y, khắc còn có chỗ hữu dụng."

Một giọng nói lãnh đạm vang lên. Bạch Thanh Nhan đợi một hồi, cước chân kia chậm chạp mãi không hạ xuống. Dựa vào tính tình Kỷ Ninh, người vừa lên tiếng này hẳn rất có trọng lượng.

Bạch Thanh Nhan vô lực ngẩng đầu, miễn cưỡng liếc nhìn. Chỉ có thể nhìn thấy người kia là một bạch y nam tử, ngồi trên chiếc ghế gỗ ở phía bên kia căn phòng.

Người này chỉ nói một câu mà có thể thu lại cơn thịnh nộ của Kỷ Ninh. Hắn là ai?

Tuy rằng đã dừng tay nhưng lửa giận của Kỷ Ninh vẫn không hề dập tắt. Hắn ném Bạch Thanh Nhan lên giường, đem một sợi xích sắt khóa tay y trên đầu giường.

"Vậy xin nghe Nhiễm Giám quân. Giữ lại một mạng, ta xem y còn mạnh miệng đến khi nào!"

Kỷ Ninh nói tiếp:

"Muốn cứu bọn chúng, ngoan ngoãn ở đây làm nô ɭệ cho ta. Hôm nay ngươi ở chỗ này suy nghĩ tường tận chút, rốt cuộc tính mệnh những kẻ tạp chủng Ngọc Dao đó quan trọng hay mặt mũi của Bạch Thanh Nhan ngươi quan trọng."

Nói xong, hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Bạch Thanh Nhan vẫn bị quấn trong áo lông chồn, không thở nổi. Hai cước vừa rồi đá rất tàn nhẫn, bụng Bạch Thanh Nhan sóng cuộn biển gầm, cơ hồ chống đỡ không được. Một hồi lâu sau, Bạch Thanh Nhan mới chậm rãi bò dậy. Vừa ngước nhìn lên, y phát hiện vị bạch y nam tử kia đang lẳng lặng quan sát mình.

"Thiên hạ đều nói Thái tử Ngọc Dao tướng mạo phi phàm, tựa như trích tiên hạ trần." Người nọ nhấp một ngụm trà, tán thưởng, "Hôm nay gặp gỡ, quả nhiên thanh cao thoát tục, danh bất hư truyền."

Bạch Thanh Nhan chỉ cảm thấy từng đợt mồ hôi toát ra như sóng, không rảnh trả lời. Nam tử kia không giận, trên môi vẫn vẽ một nụ cười:

"Tại hạ Nhiễm Trần. Xin hỏi Thái tử Điện hạ, có thể hay không gọi ngươi một tiếng Thanh Nhan?"

Họ Nhiễm Lang Nghiệp quốc. Người này trẻ tuổi như thế, có thể đảm đương chức Giám quân của đại quân, lại mang họ Nhiễm, chỉ sợ không phải Vương gia thì cũng là Quận vương. Bạch Thanh Nhan nhìn hắn, miễn cưỡng phun ra một câu:

"Không dám."

Chỉ một câu cũng khiến y nôn khan không thôi, khó chịu đến toàn thân nhiễm một tầng mồ hôi lạnh. Y dựa vào tường, cảm thấy đầu váng mắt hoa, nói không nên lời. Đương khó chịu, lại bị một người nâng dậy, toàn thân vô lực dựa vào l*иg ngực ai đó.

"Ngươi..."

"Thái tử Điện hạ đừng động. Sợ rằng vừa rồi cơn thịnh nộ của Kỷ Tướng quân đã đả thương ngươi."

Nhiễm Trần vừa nói vừa cởi bỏ áo lông chồn. Áo cởi ra, hắn trầm mặc không lên tiếng.

Chẳng cần hắn nói, Bạch Thanh Nhan cũng biết thương thế của mình thê thảm thế nào. Vết roi quất bên hông đem da thịt xé rách, đầm đìa huyết nhục mơ hồ. Vừa rồi chịu thêm hai cước, nếu bị nội thương tình hình cũng chẳng tốt đẹp gì. Lại thêm những vết thương cũ lúc giao chiến tại cổng thành.

"Thương thế như vậy không kêu rên một tiếng, vẫn có thể bình ổn nói chuyện. Điện hạ quả nhiên không phải kẻ tầm thường!" Thật lâu sau, Nhiễm Trần mới than một tiếng, trong giọng nói lại thêm mấy phần kính trọng. Hắn tùy tiện lấy ra một hộp bát bảo bằng gỗ lê vàng, lấy ra vài lọ nhỏ.

Bạch Thanh Nhan lập tức nhận ra biểu tượng bọ cạp trên nắp hộp. Mười năm trước, Kỷ Ninh luôn mang theo chúng như vật tùy thân, cũng không cho người khác chạm vào. Bạch Thanh Nhan không kìm được ngước mắt nhìn Nhiễm Trần vài lần.

Nhiễm Trần không nhận ra ẩn ý trong cái nhìn ấy, hắn bôi thuốc cho y, lại nhìn y cười:

"Đây là sang dược* của Kỷ gia nổi danh Lang Nghiệp. Thái tử Điện hạ không cần lo lắng, vết thương sẽ chóng lành."

*Sang dược: Phương thuốc bí truyền của dòng tộc.

Bạch Thanh Nhan cười khổ một tiếng. Vết thương trên cơ thể tuy đau còn có thể chịu đựng, lại được sang dược chữa lành. Thế nhưng vết thương trong tâm khảm sâu vào xương tủy, khắp thế gian này tìm đâu ra giải dược đây?

Y chỉ có thể nói lấy lệ một câu "Đa tạ Nhiễm Giám quân".

"Không cần đa lễ. Ta cũng là có tâm ý khác."

"Nếu vậy thì sợ rằng Nhiễm Giám quân phải thất vọng rồi. Bạch Thanh Nhan ta chỉ là một Thái tử vong quốc, giờ thành tù nhân hai bàn tay trắng. Còn có thứ gì đáng để ngài mong muốn?"

"Cũng không phải. Trên người Thái tử Điện hạ còn một thứ báu vật vô giá, đúng là thứ tại hạ tha thiết mong muốn."

"Ồ? Báu vật vô giá? Sao đến chính ta cũng không biết?"

Bạch Thanh Nhan nhướng mày, cơ hồ sắp bật cười thành tiếng. Y không hiểu nổi, mình đã rơi vào tình cảnh này, còn có thứ gì gọi là "báu vật vô giá" sao?

"... Như đã nói, đó là Thái tử Điện hạ, chính là ngươi".