Chương 97

"Ha, một lưới bắt hết đi!" Giọng nói của người đàn ông đột ngột vang lên ở cạnh cửa, giọng điệu vô cùng vui vẻ.

Hắn dựa nghiêng vào cạnh cửa, tay đang nắm lấy tay ai đó, người đó đưa lưng về phía bọn họ, nửa người đều giấu sau bức tường.

"Các người cho rằng lấy chìa khóa đi là tôi không vào được à?" Người đàn ông đắc ý nhướng mày nhìn bọn họ, lắc đầu, nhìn về phía Diệp Trạch Thu: "Cậu, lái xe đưa tôi đi siêu thị!"

Giọng điệu ra lệnh này khiến Khâu Sơ Hạ đứng lên che chở trước mặt Diệp Trạch Thu, liếc nhìn ổ khóa cửa sắt. Cô nhớ rõ sau khi bọn họ đi vào đã khóa cửa lại rồi, con hàng này sao mở cửa ra được?

Đáng tiếc cô không có tầm nhìn ở trong đêm, chỉ có thể dựa vào ánh sáng nhu hòa được phát ra để phán đoán người và đồ vật, hoàn toàn không nhìn thấy được cửa được mở ra như thế nào.

Diệp Trạch Thu còn chưa đáp lời thì ngược lại nghe thấy giọng nói rất nhỏ ở phía sau người đàn ông "Đói, đói quá." Giọng nói đó nghe vô cùng mềm mại yếu ớt, là giọng nữ.

Khâu Sơ Hạ ngẩn người, người hắn đang nắm tay đó thì ra là con gái, còn tưởng là người giúp hắn mở cửa chứ. Nhưng vừa nghe giọng nói mềm yếu đó cô đã hiểu ra vì sao người đàn ông này nhất định muốn bọn họ lái xe dẫn hắn đến siêu thị.

Nhưng vừa rồi hắn còn gọi Hạ Thần Đông đưa hắn đi siêu thị mà, sao giờ lại chỉ mặt điểm danh Diệp Trạch Thu đi, chẳng lẽ hắn nhìn ra cái gì hoặc là đang có ý đồ gì đó à?

Người đàn ông nghe thấy giọng nói của cô gái, giọng nói đầy dịu dàng quay đầu trấn an cô gái: "Được, anh biết rồi, lát nữa sẽ không đói bụng nữa, ngoan nha."

"Siêu thị thật sự bị một đám phạm nhân đào tẩu chiếm lĩnh rồi, hơn nữa trong tay bọn chúng còn có súng nữa!" Khâu Sơ Hạ nghe thấy giọng nói tràn đầy dịu dàng đó thì trong lòng không khỏi phức tạp, một người dịu dàng như thế thật sự là người xấu ư?

Người đàn ông xoay người, trầm mặt, tầm mắt nhìn qua nhìn lại mấy người bọn họ, rồi dừng lại trên người Tôn Cẩm Nhu.

Sau khi Tôn Cẩm Nhu nằm thẳng xuống, từ lỗ thủng của áo có thể nhìn ra đây không phải là vết thương do bị đâm.

Người đàn ông chần chờ lên tiếng hỏi: "Cô ta bị trúng đạn à? Trông giống như vết thương do đạn bắn."

Vẻ mặt Khâu Sơ Hạ vô cùng chân thành gật gật đầu với hắn, chỉ chỉ vết thương của Tôn Cẩm Nhu: "Vì chúng tôi chạy trốn khỏi nơi đó nên cậu ấy mới bị trúng đạn, bây giờ anh tin tôi không lừa anh rồi chứ?"

Người đàn ông lại trầm mặc lần nữa, một lát sau mới khẽ cười một tiếng nhìn Khâu Sơ Hạ: "Mấy người các anh đúng là rất thú vị."

Khâu Sơ Hạ ngạc nhiên, không hiểu hắn có ý gì, nhíu nhíu mày: "Ồ?"

Người đàn ông thấy Khâu Sơ Hạ không định tiếp lời thì quay đầu xoa xoa đầu cô gái kia, nắm lấy tay cô gái rồi dẫn cô gái vào trong phòng đứng trước mặt Khâu Sơ Hạ.

Đánh giá trên dưới cô một vòng rồi nhìn Diệp Trạch Thu và Hạ Thần Đông: "Ba chàng trai và một cô gái, trông cũng không tệ lắm, có thiếu bạn đồng hành không?"

Khâu Sơ Hạ lui về sau một bước, vẻ mặt hồ nghi nhìn chằm chằm hắn: "Bạn đồng hành?"