Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 95

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ở đây thật sự không có zombie." Diệp Trạch Thu nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong lúc bọn họ đang nói chuyện.

Ở sau cánh cửa sắt này nối một hàng lang dài, dựa vào ánh sáng Khâu Sơ Hạ có thể nhìn thấy một hành lang dài thẳng tấp, phòng hai bên đan xen nhau, đếm sơ lượt thì có khoảng mười mấy căn.

Nếu bên ngoài hành lang không có zombie thì chắc chắn là ở bên trong.

Nhưng ở đây là tòa chăm sóc đặc biệt, vậy chứng minh một chuyện.

Ở trong những căn phòng đó có lẽ chỉ có giường và bàn ghế, không có thuốc!

Trách không được vừa rồi tên đàn ông kia bị cô bắt lấy thì hoàn toàn không có ý đồ muốn phản kháng, cô cảm nhận được tứ chi anh ta rất tự nhiên thả lỏng, tựa như hoàn toàn không hề sợ hãi vậy.

"Ở đây có lẽ không có thuốc." Khâu Sơ Hạ đi bên cạnh Hạ Thần Đông, áp tai lên cửa phòng bệnh lắng nghe động tĩnh bên trong.

Diệp Trạch Thu chờ cô xác nhận xem bên trong phòng có zombie không, nhẹ giọng hỏi: "Không sao, anh đi tìm là được."

Anh nói xong thì tạm dừng một lát, trong giọng nói tràn đầy lo lắng: "Vết thương của em ngâm ở trong nước lâu rồi, em cũng cần phải uống thuốc hạ sốt tiêu viêm."

Từ sau khi Khâu Sơ Hạ biết mình cũng là dị năng giả thì hoàn toàn không lo lắng chuyện vết thương nữa, nhưng được Diệp Trạch Thu nhắc nhở như vậy cô mới phát giác vết thương có hơi đau đau.

"Anh không nhìn thấy gì thì làm sao mà đi tìm?" Khâu Sơ Hạ đứng thằng người dậy, gõ nhẹ lên cánh cửa: "Để Thần Đông và Cẩm Nhu đi vào nghỉ ngơi trước rồi hai người chúng ta cùng đi."

Diệp Trạch Thu thành thật đứng ở cạnh cửa đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa thì chợt nhớ ra mười mấy cái chìa khóa trong tay này cắm từng cái vào còn không mở khóa nhanh bằng anh tự mở.

Dứt khoát cúi người chuyên tâm mở khóa cửa, không đồng ý đáp lại: "Hôm nay em hôn mê hai lần vừa mới tỉnh lại thôi, anh không muốn em bôn ba nữa, những chuyện đó anh tự nghĩ cách là được."

Khâu Sơ Hạ không đồng ý lắc lắc đầu: "Tôi không thể để một mình anh ở trong đêm tối đi bộ khắp nơi được, hơn nữa còn có một người xa lạ không biết tốt hay xấu ngoài kia."

Diệp Trạch Thu nặng nề thở dài một hơi, tựa như bực bội bản thân vì không thể nhìn đêm được vậy, vừa định nói chuyện thì Tôn Cẩm Nhu thật sự nhịn không được hai người trước mắt vì mình mà cãi nhau, nuốt nước bọt nhẹ giọng khuyên: "Nói thật là tôi còn có thể chống đỡ được, mạng tôi lớn lắm. Hai người các vị không thể chờ hừng đông rồi hành động sao?"

"Cô chờ được không?" Diệp Trạch Thu nhẹ giọng móc lại một câu, bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, đẩy cửa ra: "Mau vào trong nghỉ ngơi đi."

Hạ Thần Đông cũng lo lắng hai người kia ra ngoài tìm thuốc, nhưng bản thân không thể mở miệng nói chuyện được, thành thật ôm Tôn Cẩm Nhu theo chân Khâu Sơ Hạ dẫn đến bên mép giường, nhẹ nhàng đặt Tôn Cẩm Nhu xuống.

"Cứ quyết định như thế đi, em ở lại cùng với hai người bọn họ, anh có tốc độ ra ngoài tìm được mà." Diệp Trạch Thu nói rất nhanh như sợ Khâu Sơ Hạ cự tuyệt: "Anh sẽ sống sót trở về."

Khâu Sơ Hạ ngồi bên người Tôn Cẩm Nhu, nhìn vết thương của cô ta tản ra ánh sáng nhu hòa, đột nhiên nghĩ đến dị năng của mình, nếu cô thật sự có thể khống chế thời gian thì cô có thể làm thương thế của Tôn Cẩm Nhu lành lại không?
« Chương TrướcChương Tiếp »