Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 92

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Thần Đông bôi toàn thân đi, lát nữa ôm Cẩm Nhu vào đó, vết thương của cô ấy không thể lây dính chất lỏng đó được." Khâu Sơ Hạ nói xong thì nhìn Diệp Trạch Thu: "Lát nữa anh đi theo bảo vệ Thần Đông, đi theo anh ấy, tôi thay mọi người giải quyết mọi chuyện phía sau."

Diệp Trạch Thu hiểu ý của cô, cô không thể hoàn toàn tin tưởng người đàn ông này được, cô có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra trong bóng tối, để cô ở cuối cùng giám sát cũng tốt, anh hiểu rõ gật đầu.

Người đàn ông đang tìm kiếm đồ có thể đập zombie ở trong xe để bọn họ có thể bôi chất lỏng của nó vào người, nghe thấy Khâu Sơ Hạ nói thì liếc nhìn cô rồi thu liễm lại cảm xúc trong mắt.

Hạ Thần Đông thấy người đàn ông không tìm được vật gì đập zombie thì đưa điện thoại cho hắn ta, còn mình thì đấm vào bụng con zombie một quyền.

Tôn Cẩm Nhu không có cách nào nhìn thẳng được, nhìn hai người bận rộn trước mặt mang theo mùi vị hôi thối quen thuộc khiến cô không ngừng nuốt nước bọt, nuốt xuống những cuồn cuộn trong bụng đang muốn tẩu thoát ra ngoài.

Khâu Sơ Hạ và Diệp Trạch Thu giúp đỡ nhau bôi những chất lỏng kia lên những chỗ lộ da, lại giúp Hạ Thần Đông lau lau rồi tùy ý lau lau lên đùi Tôn Cẩm Nhu.

"Đi thôi, hành động nhất định phải nhanh!" Khâu Sơ Hạ hít sâu một hơi, nhìn phương hướng bệnh viện bên ngoài cửa xe.

Người đàn ông lại như có dáng vẻ về nhà vậy, mở cửa bước ra trước cười với bọn họ: "Chúng ta xuất phát thôi."

Người đàn ông dẫn đường phía trước, Diệp Trạch Thu theo phía sau nắm lấy một góc áo của Hạ Thần Đông.

Hạ Thần Đông ôm Tôn Cẩm Nhu, nương theo lực đạo của Diệp Trạch Thu đuổi theo bước chân của bọn họ.

Khâu Sơ Hạ đi sau cùng, cảm nhận được sự nhẹ nhàng lần thứ hai khi không bị zombie tập kích, nhưng cả người cô đều đang tỏa ra mùi vị không thoải mái khiến cô tưởng mình như đã chết rồi vậy.

Lúc gϊếŧ zombie kia tốt xấu gì những chất lỏng của bọn nó sẽ không bị dính lên người với diện tích lớn như thế này, nhưng giờ cả người cả mặt đều bị bôi đầy lên, cái mùi hôi tanh tưởi này như mùi nhà vệ sinh giữa mùa hè oi bức nhưng không ai thèm dọn vậy.

Quả thật không còn cách nào để hình dung được nữa, nếu biết sớm rằng còn có cách thế này thì bọn họ đã dựa vào chiêu này hành đám người sống sờ sờ ở siêu thị kia cho đám zombie hết rồi.

Cánh tay bên phải Tôn Cẩm Nhu đau đến chết lặng nên không còn sức lực gì nữa, vì để Hạ Thần Ðông giảm bớt gánh nặng nên tay trái ôm cổ hắn thật chặt cố gắng dựa vào người hắn.

Cảm nhận được bọn zombie xung quanh thật sự không nhận ra bọn họ, Tôn Cẩm Nhu ghé sát vào tai Hạ Thần Ðông nhỏ giọng nói: "Anh nói xem anh ta có đáng tin không?"

Không phải cô ta muốn nghĩ ai cũng xấu nhưng những chuyện xảy ra lúc trước khiến cô ta có chút ám ảnh.

Hạ Thần Ðông không có cách nào trả lời được, chỉ là siết chặt vòng tay bế cô ta lên để tránh bị tuột xuống, ôm cô ta thêm chặt, khẽ lắc đầu như đang bảo cô ta đừng nói nữa.

Người đàn ông ung dung đi tới phía trước, đi qua cánh cổng lớn đang mở của bệnh viện, đi thẳng bỏ qua hai tòa nhà ở trước rồi đi đến cửa tòa nhà thứ ba đẩy cửa kính ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »