Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 91

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mùi thối trên người đàn ông vô cùng đặc biệt, cửa sổ bị đóng chặt làm Tôn Cẩm Nhu thở hồng hộc, càng hít vào càng cảm thấy bản thân sắp chết vì mùi hôi thối, hít thở không thông nữa rồi hữu khí vô lực kháng nghị: "Mau để vị đại ca này chạy lấy người đi, tôi nghĩ anh ta đến đây để tiễn tôi đến đường Hoàng Tuyền đấy."

"Mấy người muốn vào bệnh viện băng bó cho cô ta à?" Người đàn ông hình như không nhìn ra vết thương của Tôn Cẩm Nhu là bị súng bắn, chỉ cho rằng cô ta bị thương rất nghiêm trọng mà thôi, chỉ về một hướng của bệnh viện: "Tôi quen thuộc ở đây hơn bất kỳ ai khác nhiều, tôi dẫn mấy người vào lấy thuốc." Nói xong rồi chỉ về phía Hạ Thần Đông ngồi ở ghế lái: "Trong lúc mấy người băng bó cho cô ta thì anh ta đưa tôi đi siêu thị là được."

Khâu Sơ Hạ thấy ánh mắt dò hỏi của ba người Diệp Trạch Thu nhìn mình, cong môi gật đầu với người đàn ông đó: "Được thôi, anh dẫn chúng tôi vào trước đã!"

Trực giác của cô nói rằng người này không có ác ý, nhưng không nói lên cô làm việc dựa theo trực giác. Nhưng bây giờ vết thương của Tôn Cẩm Nhu cần được xử lý, nếu không càng kéo dài càng phiền phức, mặc kệ nói gì thì bọn họ phải vào bệnh viện trước đã rồi nói chuyện khác.

Có gì thì quỵt nợ thôi! Người đàn ông này trông có vẻ thân thiện nhưng không giống như là người dễ tin người. Hắn chỉ mới gặp họ lần đầu tiên đã dám đưa ra yêu như vậy, nói không chừng còn có âm mưu gì đó phía sau nữa.

Khâu Sơ Hạ âm thầm cảnh giác hắn trong lòng, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, chỉ chỉ bên ngoài: "Bên ngoài có quá nhiều zombie mà mùi máu trên người bạn tôi thì quá nồng, nên đành phải nhờ anh giúp đỡ một chút."

"Ồ, hiểu rồi, cần đồ trang điểm hả?" Người đàn ông ra vẻ hiểu rõ gật gật đầu, vương tay về phía bọn họ: "Trên người tôi có nhiều lắm, cứ lấy thoải mái đi."

Tôn Cẩm Nhu nhìn hành động vô lại của hắn thở dài: "Vị đại ca này, bọn tôi có ba người!"

"Trạch Thu theo anh ta ra ngoài gϊếŧ một con zombie vào đây đi." Khâu Sơ Hạ nhìn một vòng quanh xe, zombie đã sắp đến gần rồi, không thể kéo dài thêm được nữa.

Diệp Trạch Thu trầm tĩnh gật đầu, nhìn người đàn ông kia hơi hơi mỉm cười: "Đi thôi."

Khâu Sơ Hạ kề sát lưng ghế nhường vị trí cho Diệp Trạch Thu và người đàn ông đó lao ra ngoài, nhìn tình hình ngoài cửa xe chú ý động tác của bọn họ.

Động tác của người đàn ông vô cùng nhanh nhẹn, vừa xuống xe đã bắt được tay của một con zombie, con zombie đó còn chưa phân biệt được hắn là con người đã bắt chéo đôi tay zombie ra sau lưng, cố định nó.

Diệp Trạch Thu thấy tình thế như thế thì phản ứng rất nhanh, bắt lấy đầu zombie dùng sức vặn đầu nó qua một bên, zombie chính thức từ biệt thế giới lần hai.

Người đàn ông mở cửa ghế phụ ra, đẩy con zombie vào rồi hắn cũng vào theo: "Đồ trang điểm đến rồi đây."

Diệp Trạch Thu cũng theo lên xe ngồi bên cạnh Khâu Sơ Hạ phía dưới.

Tôn Cẩm Nhu nhìn xác con zombie, trợn mắt nuốt nuốt nước bọt, đáng thương vô cùng nhìn Khâu Sơ Hạ: "Tôi cũng phải bôi sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »