Chương 88

Hạ Thần Đông không do dự liên tục xua tay, vẻ mặt không hề đồng ý.

Tôn Cẩm Nhu tức giận đến đau tay, hít sâu một hơi đè vết thương lại, buồn bực phản bác: "Sơ Hạ vì chúng ta nên mới lại hôn mê! Nếu anh lại vì chúng tôi lại dâng thêm một mạng nữa thì chúng tôi làm sao giải thích với Sơ Hạ đây?"

Tôn Cẩm Nhu nói một hơi, thở dốc thêm một trận nữa, giận dỗi nói: "Tôi thà chết ở trong xe còn hơn cũng không muốn hại chết người khác! Tôi làm hại mọi người còn chưa đủ hay sao?"

Mắt Tôn Cẩm Nhu ngân ngấn nước, né tránh tầm mắt của Hạ Thần Đông và Diệp Trạch Thu, nhìn Khâu Sơ Hạ: "Là lòng tốt của tôi không đặt đúng chỗ làm hại mọi người bị bắt đi, tôi trúng đạn là do báo ứng của tôi, tôi không muốn lại làm tổn thương bất kỳ ai trong số các anh nữa."

Lời Tôn Cẩm Nhu nói khiến Hạ Thần Đông đau lòng, không tiếng động thở dài một hơi, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Diệp Trạch Thu.

Còn Diệp Trạch Thu có chút lau mắt mà nhìn cô ta, vốn tưởng rằng cô ta là con hàng không tim không phổi vô tư, không ngờ cô ta còn có thể ý thức được ngọn nguồn phiền phức đó là do cô ta mà ra, còn tự kiểm điểm lại bản thân nữa.

Thực tế thì anh cũng không phải hoàn toàn vì Hạ Thần Đông và Tôn Cẩm Nhu, mà là vì Khâu Sơ Hạ, thời tiết nóng bức vậy mà cô lại tỏa ra hơi lạnh, làm trong lòng anh lo sợ không thôi, anh muốn tìm nước, tìm thuốc, tìm đồ ăn, chờ đến khi Khâu Sơ Hạ tỉnh lại có thể kịp thời bổ sung thể lực, cố gắng nuôi cô thật tốt.

"Tôi quyết định rồi, tôi đi vào đó! Mọi người chờ tôi ở đây, tôi có tốc độ, tôi không sao cả!" Diệp Trạch Thu hạ quyết tâm, nhìn Hạ Thần Đông: "Anh ở đây canh chừng Tôn Cẩm Nhu, cô ta như vậy không biết còn có thể kiên trì được bao lâu nữa."

Hạ Thần Đông vừa nghe thấy vậy, duỗi tay túm chặt Diệp Trạch Thu lắc đầu dữ dội, giọng Tôn Cẩm Nhu lớn hơn một chút: "Xem như bọn tôi cầu xin anh đấy, đừng đi! Chờ hừng đông rồi đi không được sao!"

Diệp Trạch Thu còn chưa kịp thoát khỏi Hạ Thần Đông thì Khâu Sơ Hạ bên cạnh anh chậm rãi mở mắt ra, hít sâu một hơi rồi thở ra thật mạnh, hữu khí vô lực nhẹ giọng nói: "Các vị à, đây là chợ bán thức ăn sao? Không nghe thấy tiếng zombie bên ngoài đang đến gần rồi sao?"

Khâu Sơ Hạ mở mắt ra nói chuyện, giọng nói nhỏ xíu nhưng ở trong không gian nhỏ bé của chiếc xe, ba người còn lại vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

Ba người đồng thời quay đầu nhìn cô, trên mặt ai nấy đều kích động vui mừng khi thấy cô tỉnh lại.

Diệp Trạch Thu thấy cô tựa lưng vào ghế ngồi không nhúc nhích, lo lắng cô còn yếu muốn duỗi tay ôm lấy cô lại bị cô nhẹ đẩy ra. Khâu Sơ Hạ đúng là còn hơi yếu sức, tay chân nhũn hết cả ra nhưng cô không muốn biểu ra sự yếu đuối đó.

Cô đẩy Diệp Trạch Thu ra, điều tiết hô hấp, nhịn lại cơn đau đớn trong đầu, nhìn tình hình ngoài xe, phất tay: "Tắt hết đèn đi, kéo cửa sổ lên, rồi im lặng!"

Hạ Thần Đông nghe lời đóng hết tất cả cửa sổ lại, tắt hết đèn đi, bốn người yên tĩnh ngồi chờ trong xe không phát ra âm thanh nào.