Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 87

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vẫn luôn đi đến khi Diệp Trạch Thu đói đến mức nuốt nước bọt, cuối cùng xe cũng dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng zombie gào rống từ đợt này đến đợt khác.

Hạ Thần Đông cầm lấy điện thoại nhanh chóng gõ chữ, xoay người đưa điện thoại đến trước mặt Diệp Trạch Thu.

Tôn Cẩm Nhu cũng cảm nhận được xe dừng lại rồi, thò đầu qua nhìn theo thói quen thuật lại: "Đây là bệnh viện tâm thần, không có nhiều người lắm, an toàn hơn bệnh viện bình thường, cơ sở vật chất thiết bị y tế chắc cũng có."

Tôn Cẩm Nhu thuật lại xong thì giật mình nhìn Hạ Thần Đông: "Bệnh viện tâm thần? Bên trong đó đều là bệnh nhân tâm thần đúng không? Vậy không phải là..." Nói một nửa cô nhìn thấy biểu cảm khó xử trên mặt Hạ Thần Đông, giọng dịu xuống: "Càng bạo lực hơn sao."

"Hạ Thần Đông tìm được chỗ tốt rồi, nhưng mà..." Diệp Trạch Thu nhìn hoàn cảnh ngoài xe, đêm hôm khuya khoắc tối đen như mực lại còn cúp điện, bầu trời không có lấy một ngồi sao nào nói gì đến trăng.

Bệnh viện không có ánh đèn, nhìn từ trong xe thì ngay cả hình dáng của bệnh viện như thế nào cũng không biết, đã thế bên ngoài còn có zombie, bốn người bọn họ mà vào bệnh viện bây giờ có lẽ còn nguy hiểm hơn so với chờ đợi bên ngoài này đúng không?

Nhưng mà Khâu Sơ Hạ còn đang hôn mê, Tôn Cẩm Nhu thì bị trúng đạn, bốn người bọn họ không có đồ ăn nước uống, dù sao bọn họ cũng phải vào bệnh viện một chuyến mới được.

Diệp Trạch Thu nắm thật chặt tay Khâu Sơ Hạ, nhìn hoàn cảnh phía trước đầu xe, thầm tính toán trong lòng, bản thân mình có dị năng tốc độ không bằng đi vào đó trước dò đường.

Diệp Trạch Thu sờ sờ má Khâu Sơ Hạ trong ngực, vì tiết kiệm xăng nên trong xe không bật điều hòa, cho dù là đêm khuya nhưng mùa hè của miền Nam vẫn oi bức nóng nực như cũ. Nhưng mà nóng như vậy nhưng xúc cảm ở tay không hề có mồ hôi, ngược lại còn hơi lạnh lạnh.

Trong lòng Diệp Trạch Thu càng khó chịu, vì để lao ra khỏi cửa mà Khâu Sơ Hạ biết rõ bản thân mình không nên dùng dị năng cô vẫn cố chấp dùng như cũ, lần hôn mê này còn lâu hơn lần trước nữa.

Nếu cô cứ tiếp tục dùng, thế thì lần sau thì sao đây? Lần tới nữa thì sao? Có phải sẽ ngất luôn không tỉnh nữa không?

Diệp Trạch Thu lắc lắc đầu, ném ra suy nghĩ miên man vì lo lắng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán Khâu Sơ Hạ, vẻ mặt quyết tâm nhìn Tôn Cẩm Nhu và Hạ Thần Đông: "Hai người đợi ở trong xe, tôi đi vào dò đường."

Diệp Trạch Thu vừa nói xong thì Hạ Thần Đông và Tôn Cẩm Nhu kinh ngạc nhìn về phía anh, đồng thời lắc đầu, vẻ mặt không đồng ý: "Không được, anh không thể đi một mình vào đó được!"

Vết thương bị đạn bắn của Tôn Cẩm Nhu mất máu không ít, đau đến mức toàn bộ bên cánh tay phải như chết lặng rồi, gấp gáp nói một câu làm cô ta mất sức thở hổn hển dựa ra sau.

Hạ Thần Đông cúi đầu gõ chữ trên điện thoại rồi đưa cho Diệp Trạch Thu, trên đó viết "Quá nguy hiểm, cậu không có dị năng nhìn đêm, một mình vào đó như đi vào chỗ chết!".

Hạ Thần Đông thẳng thắng nói ra nhưng Diệp Trạch Thu không quan tâm lắc lắc đầu, xoa xoa mái tóc ngắn của Khâu Sơ Hạ, thở dài một tiếng: "Lần này Sơ Hạ hôn mê còn lâu hơn lần trước, có lẽ cô ấy cũng đã đói bụng rồi. Tôi có dị năng tốc độ, đi vào tìm chút nước hoặc đồ ăn với thiết bị y tế, như vậy thì mọi người đều không cần vào."
« Chương TrướcChương Tiếp »