Chương 84

Khâu Sơ Hạ nghiêng nửa người ra khỏi cửa sổ xe, nhìn tia sáng ở trên cửa kia không quan tâm nhiều nữa vươn tay ra cố gắng hết sức đẩy cửa ra. Động tác này làm đầu cô đau như muốn nứt ra, nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì như cũ, cửa lớn dần dần lộ ra khe hở.

Khắp nơi đều có người lao ra, trong tay cầm đủ loại vũ khí khác nhau, có người rống to: "Ai kêu tụi mày bắn người hả? Bắn bánh xe kia kìa, bọn ngu này!"

Trong lòng Diệp Trạch Thu căng thẳng, nhấn mạnh ga nhằm về phía khe hở của cửa lớn kia, dưới va chạm kịch liệt Hạ Thần Đông ôm thật chặt Tôn Cẩm Nhu vào trong ngực.

Hai chân Khâu Sơ Hạ mềm nhũn, sau khi chống cự mở cửa được cho Diệp Trạch Thu thì hoàn toàn gục ngã, đầu dựa vào ghế lái của Diệp Trạch Thu phía trước.

Diệp Trạch Thu lao ra ngoài, nhìn tình hình ghế sau qua kính chiếu hậu, dựa theo phương hướng đường lớn lúc trước đã kiểm tra.

Hạ Thần Đông cảm nhận được không còn đạn lạc nữa thì ngồi thẳng người dậy nhìn về phía sau, tạm thời không thấy người lái xe đuổi theo bọn họ.

Hắn nhìn Tôn Cẩm Nhu trong ngực, mặt cô ta trắng như tờ giấy, môi cũng trắng bệch hết cả lên, hô hấp suy yếu hơn trước, rồi nhìn Khâu Sơ Hạ ngất xỉu bên kia, sốt ruột vỗ vỗ bả vai của Diệp Trạch Thu.

Diệp Trạch Thu nhìn Hạ Thần Đông qua kính chiếu hậu, nhìn thấy tình trạng của Tôn Cẩm Nhu như thế, lại không nhìn thấy Khâu Sơ Hạ đâu, lo lắng hỏi: "Bọn họ sao rồi? Sơ Hạ đâu?"

Hạ Thần Đông mở miệng muốn nói chuyện nhưng không được, nôn nóng tìm đồ có thể viết chữ khắp nơi.

Tôn Cẩm Nhu suy yếu nhưng vẫn còn tỉnh táo, mở mắt nhìn Khâu Sơ Hạ bên cạnh, giọng nói yếu ớt: "Sơ Hạ lại hôn mê rồi, hình như viên đạn vẫn ở trong cơ thể tôi ấy, đau, đau quá." Tôn Cẩm Nhu nói một chữ thì nhíu mày một cái, hít sâu thật sâu mới có thể nói hết được câu hoàn chỉnh.

Diệp Trạch Thu nghe Tôn Cẩm Nhu nói vậy thì nhìn trái phải một vòng, khắp nơi đều tối đen như mực: "Cần phải lấy viên đạn ra mới được, nhưng bệnh viện còn nguy hiểm hơn, chúng ta quay lại tiệm thuốc được không?"

Khi anh nói chuyện thì mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, rồi nhìn Hạ Thần Đông dò hỏi. Hạ Thần Đông trầm ngâm một lát rồi hai tay huơ huơ, nhưng Diệp Trạch Thu không hiểu, Hạ Thần Đông lại làm động tác lái xe.

Diệp Trạch Thu thử hỏi: "Ý của anh là để anh lái xe à? Anh biết đi đâu sao?"

Hạ Thần Đông vui mừng gật đầu thật mạnh, giơ ngón cái cho anh. Diệp Trạch Thu nhìn trái phải rồi chậm rãi dừng xe lại, mở cửa xe ra nâng Khâu Sơ Hạ dậy ôm cô vào lòng.

Hạ Thần Đông nhanh chóng leo lên ghế lái, lại lần nữa khởi động xe.

Diệp Trạch Thu ôm Khâu Sơ Hạ trong lòng, yêu thương vuốt lại mái tóc ngắn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, cảm nhận được độ ấm mới thở phào một hơi.

Một ngày ngất xỉu tận hai lần, anh cảm thấy dị năng của cô nhìn có vẻ lớn mạnh nhưng nó lại như độc dược chết người hơn. Anh nhắm mắt, hít sâu một hơi nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lại.

Thật cẩn thận để cô dựa vào vai mình điều chỉnh tư thế để cho cô dựa vào thoải mái nhất, nắm lấy tay cô, dù có cố gắng bình tĩnh lại thế nào thì trong lòng cũng không hết khẩn trương.