Chương 81

Cô kiểm tra bên trái phải một vòng, rồi nghiêng tai lắng nghe động tĩnh thật cẩn thận, chắc chắn xung quanh không có người nên ngẩng đầu nhắc Diệp Trạch Thu: "Dưới này hết đường leo xuống rồi, tôi leo vào cửa sổ trước, anh cứ tiếp tục đi xuống, tới nơi tôi đỡ lấy anh."

"Được." Diệp Trạch Thu nhỏ giọng đáp lại một tiếng, ngẩng đầu nhắc Tôn Cẩm Nhu ở phía trên.

Khâu Sơ Hạ xoay người đi vào cửa sổ, đây là quầy thu ngân trước kia của siêu thị, quầy thu ngân không bị tổn hại gì, xung quanh không có ai, hít sâu một hơi vươn đôi tay ra chuẩn bị tiếp ứng Diệp Trạch Thu.

Chờ bốn người đều vào cửa sổ rồi Khâu Sơ Hạ liếc nhìn cách đó không xa, bình thường gần quầy thu ngân sẽ có thang cuốn nhưng cô chỉ nhìn thấy thứ gì đó tương tự như một bức tường, hình như còn có xích sắt nữa, như là cửa bị khóa lại vậy.

Cô kéo kéo Diệp Trạch Thu yên lặng bên cạnh, kéo anh sát lại gần mình rồi đè lấy bờ vai của anh, nhỏ giọng hỏi bên tai anh: "Hình như có khóa, anh có thể mở khóa dưới tình huống như thế này không?"

"Không thành vấn đề, đưa anh qua đó đi." Diệp Trạch Thu bắt đầu nóng dần lên theo từng chữ Khâu Sơ Hạ nói, liên tục gật đầu rồi giơ tay ra chờ đợi đôi tay mềm ấm của cô chủ động nắm lấy tay mình.

"Hai người chờ một chút." Khâu Sơ Hạ nắm lấy tay Diệp Trạch Thu, dẫn anh đi đến trước cửa để anh sờ đến ổ khóa, xoay người dắt Tôn Cẩm Nhu và Hạ Thần Đông đến đó.

Ba người yên tĩnh quan sát bốn phía xung quanh, thay Diệp Trạch Thu canh chừng chờ đợi anh mở khóa.

Không chờ bao lâu, bên phía Diệp Trạch Thu truyền đến âm thanh khóa được mở ra: "Mở ra được rồi, chúng ta đi thôi."

"Cầu thang này có lẽ dẫn đến bãi đậu xe, chúng ta trộm một chiếc đi." Khâu Sơ Hạ lại lần nữa nắm lấy tay Diệp Trạch Thu và Tôn Cẩm Nhu, nhanh chóng dắt bọn họ chạy xuống thang cuốn.

"Được, mở khóa xe thì không mất thời gian nhưng muốn khởi động xe phải cần chút thời gian, các loại xe bây giờ có độ an toàn rất cao."

Diệp Trạch Thu mới vừa nói xong thì Tôn Cẩm Nhu nhỏ giọng kinh ngạc cảm thán: "Anh có thể mở bất kỳ ổ khóa nào luôn à, trước kia anh làm nghề mở khóa hả?"

Khâu Sơ Hạ cảm giác được Diệp Trạch Thu trầm mặt, biết anh không muốn nhắc đến nghề nghiệp của mình trước kia nên chuyển đề tài: "Đến bãi đậu xe rồi thì cố gắng đứng gần tôi nhất có thể đấy, nhất định không được phát ra tiếng gì hết, lỡ như có người canh gác ở đó thì mệt đó."

"Ừ, tôi biết rồi." Tôn Cẩm Nhu đáp lại rồi đến gần Khâu Sơ Hạ hơn, bộ ngực mềm mại trực tiếp dán lên lưng của cô, làm cô bật cười.

Diệp Trạch Thu bám sát lấy cánh tay cô, hoàn toàn dính lấy cô như một cặp song sinh dính liền vậy.

Bốn người họ rẽ theo thang cuốn chạy đến lối vào tầng hầm bãi đậu xe.

Khâu Sơ Hạ cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, phía dưới quả nhiên có người canh gác, nhưng mà bởi vì cúp điện nên bốn người đó đang dựa vào một chiếc xe, châu đầu ghé tai đang nói chuyện gì đó.

Từ hình dáng của vầng sáng thì thấy bốn người bọn chúng đều có súng, ánh sáng làm người và chiếc xe hoàn toàn dung hợp vào nhau, rất khó phân biệt được tình huống cụ thể.