Chương 80

Hạ Thần Đông cảm nhận được bàn tay ẩm ướt vì ngâm nước mà mềm nhũn của Tôn Cẩm Nhu, xoay cổ tay nắm lấy tay cô ta, cảm nhận được Tôn Cẩm Nhu hơi khựng lại, khóe miệng nhịn không được cong lên, rồi nhanh chóng kiềm chế lại biểu cảm của mình.

Khâu Sơ Hạ dẫn theo ba người bọn họ từ giữa bể bơi đi đến thành bể, chống người leo lên mặt đất, chờ ba người leo lên xong rồi lại nắm lấy tay Diệp Trạch Thu và Tôn Cẩm Nhu một lần nữa.

"Chúng ta leo xuống từ cầu thang kim loại kia, nhất định phải đi theo tôi." Khâu Sơ Hạ có thể nhìn thấy cầu thang kim loại bên kia không có bóng người nào qua lại đó, đại đa số người đều ngồi tại chỗ lớn tiếng thảo luận.

Hình như đã có ai đó đi tìm máy phát điện dự phòng rồi, còn những người khác thì không còn kinh hoảng như lúc vừa mới cúp điện nữa.

Khâu Sơ Hạ dẫn ba người đi đến hàng rào chắn của sân thượng có cầu thang bộ kim loại kia, cảnh giác nhìn về đám người đang ngồi bên kia, nhưng bọn chúng không phát hiện bên này có người.

Khâu Sơ Hạ cầm tay bọn họ sờ đến tay vịn của cầu thang bộ, khẽ nói bên tai Tôn Cẩm Nhu: "Lúc xuống lầu phải chú ý an toàn! Đi theo tôi, tôi sẽ nhắc nhở mọi người."

Nói xong cô dẫn đầu bò xuống cầu thang bộ bằng kim loại đó, thấy khoảng cách người tiếp theo có thể leo tiếp thì nhỏ giọng nhắc Diệp Trạch Thu: "Anh có thể leo xuống rồi."

Diệp Trạch Thu nghe lời tiến lên một bước rồi bỏ một chân xuống thăm dò, tay chạm vào tay vịn, mượn tầm mắt hơi thích ứng với bóng tối một tí dẫm lên cầu thang bò xuống, phán đoán khoảng cách vừa đủ chỗ thì ngẩng đầu nhắc Tôn Cẩm Nhu: "Xuống đi."

Tôn Cẩm Nhu còn sợ, tay cầm tay vịn cầu thang run run, được Hạ Thần Đông cỗ vũ vỗ vỗ bả vai, cuối cùng cũng bình tĩnh lại dịch chân về phía trước, nhắm mắt lại phán đoán bậc thang của cầu thang, xoay người bò xuống.

Hạ Thần Đông cũng đã thích ứng với bóng tối từ sớm, mơ hồ có thể nhìn thấy được một số hình dáng của một số thứ, chờ Tôn Cẩm Nhu đi xuống không lâu thì không đợi cô ta nhắc nhở, hắn đã tiến lên một bước xoay người nắm lấy tay vịn của cầu thang, nhanh chóng bò xuống theo.

Khâu Sơ Hạ ở phía dưới cùng, cô phải luôn quan sát xem có ai leo lên cầu thang không, đồng thời còn phải chú đến ba người ở phía trên, cực kỳ cẩn thận.

Khâu Sơ Hạ không thể nhìn thấy rõ những gì xung quanh, cô chỉ có thể phán đoán dựa trên hình dạng của vầng sáng được tạo thành bởi các sợi ánh sáng được phát ra từ những đồ vật và con người này.

Cô phải giữ bình tĩnh, sử dụng cảnh tượng đặc biệt này để tìm kiếm quan sát địa hình hoàn cảnh xung quanh, đồng thời phải luôn cảnh giác xem có người nào khác xuất hiện hay không.

May mắn là đám người trên sân thượng đều đang đợi máy phát điện dự phòng khởi động, mà người xuống lầu kia chưa trở về, trong tầm nhìn của cô tạm thời không nhìn thấy những người khác.

Cho đến khi đến cửa sổ tầng hai, cầu thang bộ không còn nữa, Khâu Sơ Hạ nhìn kỹ hơn, xác định cầu thang chỉ đến tầng hai mà thôi, cửa sổ ngay đó thì mở ra không có bị khóa.