Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 79

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bốn người dưới nước nghe thấy thế thì vui mừng khôn xiết, đây quả thật là ông trời đang giúp bọn họ rồi!

"Mau tìm máy phát điện dự phòng đi, nhanh lên!" Tên đại ca phân phó đàn em, tiếng đồng thanh hô hoán cũng lần lượt vang lên.

Bên ngoài vẫn còn tiếng hỗn loạn như cũ, Khâu Sơ Hạ cảm giác được thời cơ đã đến, nhanh chóng túm lấy Diệp Trạch Thu đứng thẳng dậy. Vừa rồi cô truyền không khí cho Diệp Trạch Thu nên hai người ôm nhau lao ra khỏi mặt nước, nhìn về phía Tôn Cẩm Nhu bên kia.

Trong bóng tối, Khâu Sơ Hạ đang cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên người, cố gắng nghe xem Tôn Cẩm Nhu có đi ra hay không. Diệp Trạch Thu quay lại ôm lấy cô từ phía sau trong tối, bộ ngực cường tráng áp vào lưng cô, anh cúi đầu bờ môi ngay vành tai của cô, nhẹ giọng nói: "Sơ Hạ, anh thích em, anh muốn chịu trách nhiệm với em."

Lời nói đó làm trái tim Khâu Sơ Hạ lại lần nữa rung động, cảm giác tê dại lan đến toàn bộ cơ thể khiến nó nhũn ra xém chút không đứng vững, nhưng cô nhớ lại tình cảnh của mình hiện tại, có chút bi thương nhắm mắt lại, trầm mặt không lên tiếng.

Diệp Trạch Thu ôm Khâu Sơ Hạ thật chặt, trong lòng thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của cô, nhưng anh chỉ có thể nghe thấy tiếng hỗn loạn trong bóng tối.

Ngọn lửa trong lòng từng chút từng chút tắt đi, anh ôm chặt lấy Khâu Sơ Hạ cố gắng vùng vẫy lần nữa nhưng vẫn không có động tĩnh gì như cũ.

Bên người truyền đến tiếng nước chảy, xem ra là Tôn Cẩm Nhu và Hạ Thần Đông đã ngôi lên rồi.

Tôn Cẩm Nhu thật cẩn thận lên tiếng gọi cô: "Sơ Hạ? Sơ Hạ cậu đang ở đâu?" Tiếng nói rất nhỏ như là muỗi kêu.

Sau khi vừa mới ra khỏi nước Khâu Sơ Hạ đã chuyện chú quan sát bốn phía, sử dụng dị năng của mình để xem xét xung quanh. Lúc hai người kia vừa ra khỏi mặt nước, cô nhìn thấy hai hình người tản ra ánh sáng dịu dàng bên kia, cô dùng bả vai va vào Diệp Trạch Thu ở phía sau một ít như muốn nhắc nhở anh. Sợ trong bóng tối Diệp Trạch Thu nhìn không thấy gì nên Khâu Sơ Hạ vươn tay nắm lấy tay anh, dắt anh đi về phía Tôn Cẩm Nhu và Hạ Thần Đông bên kia.

Diệp Trạch Thu đang suy đoán xem có phải cô để ý quá khứ của anh hay không, để ý đến món nghề mà anh đã từng làm, hoặc là do bản thân anh làm chưa đủ tốt. Cho đến khi bàn tay mang theo mát lạnh của cô chạm vào dắt anh đi, trên mặt nhịn không được lộ ra ý cười, môi khẽ cong không nói tiếng nào thành thật đi theo sau cô.

Khâu Sơ Hạ đi bên bên người Tôn Cẩm Nhu, duỗi tay che lại miệng cô ta, nhẹ giọng nói: "Đừng lên tiếng, cậu nắm lấy tay của tôi, tay kia nắm lấy Hạ Thần Đông rồi đi theo tôi."

"Tối như vậy mà cậu nhìn thấy sao?" Tôn Cẩm Nhu chờ Khâu Sơ Hạ buông tay đang bịt miệng mình ra, sợ hãi nhìn xung quanh, trong bóng tối đen nhánh không nhìn rõ được thứ gì.

"Dị năng của tôi có thể nhìn thấy, đừng lo lắng, cứ đi theo tôi." Một tay Khâu Sơ Hạ nắm lấy tay Tôn Cẩm Nhu lắc lắc ra hiệu cho cô nắm lấy Hạ Thần Đông.

Tôn Cẩm Nhu có thể cảm nhận được Hạ Thần Đông ướt sũng bên cạnh mình, nghe thấy Khâu Sơ Hạ nói vậy thì mím môi xấu hổ nhưng cũng có chút vui vẻ mò mẫm từ cánh tay của Hạ Thần Đông xuống bàn tay của hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »