Chương 75

"Đừng lề mề nữa, trời càng ngày càng tối rồi, thời gian bọn chúng lục soát tầng 3 tầng 4 cũng đã lâu nhất định sắp lên tới đây rồi. Hai người trốn ở kia còn chúng tôi trốn ở dưới này." Khâu Sơ Hạ chỉ chỉ hai con zombie trước mặt, ngoắc ngoắc tay: "Nhanh lên đi, không thể để cho bọn chúng phát hiện ra vằn nước được."

Tôn Cẩm Nhu sửa lại kính lặn cho Hạ Thần Đông, lấy kẹp mũi rồi đưa ống hút cho hắn, điều chỉnh tâm lý hít sâu một hơi: "Đi thôi!"

Khâu Sơ Hạ xuống nước đầu tiên, đi đến bên cạnh xác con zombie quan sát một phen, con zombie này mặc áo thun và quần dùi, quần áo rộng thùng thình còn hoa hòe lòe loẹt nữa, vừa lúc có thể ngăn chặn được đoạn ống hút nhô lên của bọn họ.

Cô chờ Diệp Trạch Thu đi đến, kéo anh đến bên cạnh mình rồi hai người chậm rãi ngồi xổm xuống nước, ống hút được nối liền nhờ băng keo dán từ từ lại gần xác con zombie đó.

Diệp Trạch Thu không thích ứng được việc dùng ống hút để thở, tay chân huơ loạn xạ, lại bị Khâu Sơ Hạ gắt gao nắm lấy quay đầu mặt đối mặt với anh.

Một tay cầm một đầu ống hút, một tay nắm tay anh, sắc mặt cô trầm tĩnh như đang cố gắng trấn an anh, để anh có thể bình tĩnh hít thở bằng miệng bình thường.

Hai người Tôn Cẩm Nhu và Hạ Thần Đông học theo Khâu Sơ Hạ đặt phần nhô lên của ống hút ngay sát quần áo của con zombie còn lại, miễn cho bị người ta phát hiện.

Bốn người vừa mới ngồi xổm trong bể bơi từng người thích ứng an tĩnh được một lúc thì bể bơi đột nhiên sáng đèn lên. Đèn vàng mờ ở hàng rào chắn và mái che sáng ánh vàng in lên mặt nước của bể bơi làm toàn bộ mặt nước lấp lánh màu sắc sặc sỡ.

Những ngọn đèn màu kia được bật lên vừa hay làm bốn người trốn dưới xác zombie càng thêm không được rõ ràng.

Diệp Trạch Thu cố gắng thích nghi với việc thở bằng ống hút đem tâm tư của mình đều đặt ở cái tay Khâu Sơ Hạ đang nắm lấy tay anh kia. Ở dưới nước cảm giác mềm mại kỳ lạ làm trái tim anh nhộn nhạo hết cả lên, nhưng chưa nhộn nhạo được bao lâu ở trên bể bơi đã lục tục truyền đến tiếng nói ồn ào.

Sân thượng chợt náo nhiệt lên hẳn, nhưng dường như bọn họ bị ngăn cách bởi dòng nước, những giọng nói đó nghe như bị bóp nghẹt và xa xăm.

"Đại ca, tầng 3 tầng 4 không tìm thấy bọn nó." Giọng nói này hình như là của tên đàn ông cường tráng chỉ huy hai người kia.

"Theo tao thấy chắc có lẽ bọn nó đã sớm chạy mất rồi?" Giọng nói này rất lạ, mang theo chút khinh thường: "Tụi nó không chừng còn có dị năng khác nữa."

"Lục soát ở đây chưa?" Một giọng nói hơi trầm khàn vang lên, trong giọng nói còn mang theo vài phần khí thế, tính áp đảo uy nghiêm.

"Chưa lục soát ở đây, lập tức lục soát ngay đây!"

"Ừ." Giọng nói trầm khàn trả lời lại, im lặng một lát hắn lại nở nụ cười: "Nghe nói bốn đứa bọn nó có diện mạo không tồi, tuổi cũng không lớn đúng không?"

"Dạ, ba thằng con trai rất đẹp trai, còn đứa con gái kia càng nhìn càng có hương vị, làm lòng người ta ngứa ngáy hết cả lên."

Tôn Cẩm Nhu ở dưới nước nghe thấy tên đàn em nói vậy thiếu chút nữa đã sặc nước miếng, trên mặt được người ta khen mà muốn cười lại phải bất đắc dĩ nghẹn cười, làm Hạ Thần Đông yên lặng ở bên cạnh duỗi tay ấn ấn lên đầu vai cô ta.