Chương 74

"Cách này so với cứng đối cứng với bọn chúng cũng dễ hơn một ít, bây giờ chúng ta phải chuẩn bị thôi." Diệp Trạch Thu nhìn bàn ghế bị dọn đến bên một bên, lại nhìn quầy bar bên kia: "Đầu tiên chúng ta cần phải trả lại hình dáng ban đầu của nơi đây trước đã, sau đó chuẩn bị công cụ xuống nước."

Tôn Cẩm Nhu đứng một bên há to miệng nghe hai người họ kẻ xướng người họa, hơn nửa ngày mới ngậm miệng lại, nuốt nuốt nước bọt: "Vào bể bơi có xác zombie ư? Lỡ như bị sặc nước thì phải làm sao? Sẽ chết đuối đó!?"

"Vậy cậu muốn bị súng bắn chết à?" Khâu Sơ Hạ nhướng mày dò hỏi Tôn Cẩm Nhu, thấy cô ta quay đầu nhìn về phía Hạ Thần Đông như muốn nói nếu lỡ có ăn đạn thì còn có hắn ở đó nên hoàn toàn không cần sợ, cô khẽ cười cười: "Dị năng của cậu ấy cũng có giới hạn nhất định, còn đạn của đám người kia thì không có hạn nha."

Tôn Cẩm Nhu nghe vậy thì khó xử, cau mày nhìn bể bơi, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng gật gật đầu: "Vậy làm thế đi!"

Bốn người bọn họ cố gắng khôi phục dáng vẻ vốn có của sân thượng về như cũ, chuẩn bị kính lặn và đồ kẹp mũi từ quầy hàng bên cạnh.

Tôn Cẩm Nhu cầm lấy đồ kẹp mũi nhìn Khâu Sơ Hạ: "Cậu biết bơi không?"

Động tác đang nghiên cứu kính lặn và đồ kẹp mũi của Khâu Sơ Hạ chợt dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tôn Cẩm Nhu, trên mặt hơi mang vẻ tự hào: "Kiện tướng bơi lội!"

Thời tiết miền Bắc thật sự không hợp để bơi lội, nhất là mùa đông. Nhưng từ nhỏ cô đã bị cha già Khâu Kiến Quốc xem như con trai mà nuôi, từ võ thuật, chơi bóng tới các môn thể thao khác nhau đều sẽ cho cô học, ngay cả bơi lội mùa đông để rèn luyện sức khỏe cũng không tha.

Tôn Cẩm Nhu yên tâm gật gật đầu gỡ đồ kẹp mũi xuống, vừa định nói chuyện thì Khâu Sơ Hạ chỉ chỉ người bên cạnh mình, quay lại nhìn thấy Hạ Thần Đông đang giơ bảng đen, trên đó viết ba chữ "Tôi không biết".

Vẻ mặt yên tâm của Tôn Cẩm Nhu chợt đông cứng lại, chợt quay đầu nhìn Diệp Trạch Thu đang nhìn chằm chằm bể bơi yên tĩnh bên kia, thử thăm dò hỏi: "Anh đừng nói với tôi anh cũng không biết bơi nhé?"

Diệp Trạch Thu nhìn bọn họ, vẻ mặt tiếc nuối nhún nhún vai: "Thật ngại quá, tôi đúng là không biết bơi."

"Vậy phải làm sao đây!" Tôn Cẩm Nhu nhìn xác hai con zombie trong bể bơi, vẻ mặt cạn lời nhìn nhìn Khâu Sơ Hạ: "Hai người đàn ông to xác đều không biết bơi, xem ra cách này của cậu không được rồi."

"Thì một người dẫn theo một người là được rồi mà." Khâu Sơ Hạ ra vẻ không sao cả nhìn nhìn bể bơi, độ cao của bể bơi chỉ có 1m65 thôi, nhìn chiều cao của Diệp Trạch Thu ít nhất cũng 1m82, 83 còn sợ bị chết đuối ư?

"Không biết bơi mà trốn dưới nước rất dễ bị sặc nước đó, vậy không phải..." Trong lòng Tôn Cẩm Nhu lo lắng là lỡ như đám người kia lục soát càng lâu thì bọn họ phải ở dưới càng lâu.

Lời Tôn Cẩm Nhu còn chưa nói xong thì Hạ Thần Đông đã kéo góc áo của cô ta, giơ bảng đen lên trên đó viết "Nhanh chóng xuống nước đi, bọn chúng sắp lên tới đây rồi".

Diệp Trạch Thu nhìn dòng chữ trên bảng đen thì dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên hàng rào chắn của sân thượng nhìn nhìn rồi quay lại bên người Khâu Sơ Hạ, lấy ống hút trong tay cô rồi vẻ mặt kiên định nhìn Tôn Cẩm Nhu: "Cho dù không biết bơi đi chăng nữa, chúng ta cũng phải ngồi xổm ở dưới không được động đậy."