Chương 72

Tường kim loại kia có hai cánh cửa lớn, bây giờ thấy có ít nhất bốn người đàn ông canh giữ ở cạnh cửa, nếu bắt những người đã chạy trốn về hết thì không biết sẽ còn có bao nhiều người đến phòng thủ.

Xem ra bọn người đó định lấy đây làm cứ điểm, tiến hành bành trướng thế lực hơn nữa. Cái siêu thị này đúng là thích hợp để làm căn cứ phát triển, cách nội thành hơi xa, xung quanh đều là vành đai xanh, ngôi nhà gần nhất cũng có một khoảng cách.

Không cần sợ bọn zombie liên kết lại, muốn tiêu diệt cũng tương đối dễ dàng. Nhưng trọng điểm bây giờ là bốn người bọn họ rời đi như thế nào bây giờ?

Anh có thể trộm xe, có thể mở khóa cửa, nhưng mà trong lúc đó ba người còn lại nhất định phải ngăn cản những công kích của bọn chúng, bọn họ có thể làm được không?

Đầu vai Khâu Sơ Hạ còn đang bị thương, lại bởi vì sử dụng dị năng kia quá độ nên dẫn đến hôn mê, bây giờ tinh thần vẫn không tốt lắm.

Còn Tôn Cẩm Nhu thì nhát gan, hơn nữa còn là một sinh viên bình thường, không am hiểu đánh nhau.

Hạ Thần Đông có dị năng thật ra không tồi, nhưng lỡ như dùng hết thì toang mất.

Diệp Trạch Thu nắm chặt rào chắn của sân thượng, hơi thăm dò nhìn nhìn phía dưới, cả người đều có chút nôn nóng. Nếu bọn họ bị đám người này bắt được, thì lấy diện mạo của bọn họ thì phải đến chín mươi phần trăm sẽ không có kết cục tốt.

"Không ổn sao?" Khâu Sơ Hạ đi đến bên cạnh anh, cũng nhìn xuống phía dưới theo anh, nhìn thấy tường vây bằng kim loại không khỏi hít sâu một hơi: "Mới trôi qua có mấy ngày thôi mà đã có thể xây dựng được đến như vậy rồi ư? Xem ra bọn chúng có rất nhiều người, dị năng cũng rất mạnh!"

Diệp Trạch Thu quay đầu liếc mắt nhìn Tôn Cẩm Nhu đang nói ríu rít không ngừng bên Hạ Thần Đông: "Chỉ dựa vào bốn người chúng ta phá vòng vây đi ra ngoài chắc chắn rất khó."

"Khó nhất chính là..." Khâu Sơ Hạ tạm dừng một lát, tầm mắt nhìn theo phương hướng ánh nhìn của anh, trong mắt tràn đầy lo lắng nhìn Tôn Cẩm Nhu đang tươi cười: "Chúng ta có thể phải gϊếŧ người!"

Lời này nói ra giống như rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Khâu Sơ Hạ nặng trĩu, đêm đó cô có thể nhanh chóng quyết định giải quyết đồng lõa của Diệp Trạch Thu là bởi vì thấy thi đốm, biết hắn ta tuyệt đối không phải là người sống.

Gϊếŧ zombie là do biết bọn họ không thể sống được nữa, người giống như cương thi rồi còn có thể sống lại sao? Nhưng mà, nếu muốn rời khỏi đây, bọn họ rất có khả năng phải ra tay tàn nhẫn, trực tiếp gϊếŧ người. Gϊếŧ chết đồng loại, cho dù đám người đó là phạm nhân vượt ngục vô cùng hung ác đi chăng nữa, thì bốn người bọn họ vốn dĩ sống trong thời đại hòa bình thế này, ngay cả bản thân Khâu Sơ Hạ cũng không thể bảo đảm được bản thân cô thật sự có thể trợn tròn mắt gϊếŧ chết đồng loại của mình hay không.

Ngẫm lại cảm thấy mình không thể nào vượt qua được loại ranh giới đạo đức bên trong nội tâm được, cho dù biết rõ có lẽ nên gϊếŧ đối phương, nhưng...

"Để anh ra tay, những việc này nên để anh làm." Diệp Trạch Thu nhìn vào đôi mắt rối rắm và khổ sở của Khâu Sơ Hạ, xoay người nhìn thẳng vào cô, cong môi rồi mỉm cười ấm áp: "Anh nói rồi mà, mọi chuyện có anh."