Chương 71

Lời nói đó khiến cho Khâu Sơ Hạ không nhịn được bật cười, không giấu vết tránh đi ngón tay của Diệp Trạch Thu, khẽ gật đầu rồi nhìn bốn phía sân thượng: "Chúng ta có thể đặt bàn ghế ở cầu thang kim loại bên kia, tiện cho việc đập bọn chúng."

Nói xong, cô hơi dừng lại rồi nhìn về phía xa xa, nhìn thấy tòa nhà gần nhất cũng cách đây hơi xa: "Chúng ta thủ cho tới đêm khuya hôm nay hoặc sáng sớm phải nghĩ cách rời đi, ở đây không có cách nào có thể ở lâu được, bọn chúng có quá nhiều người, đã vậy còn có súng nữa."

Diệp Trạch Thu và Hạ Thần Đông tán thành gật gật đầu phụ họa, chỉ có Tôn Cẩm Nhu hơi tiếc nuối nhìn bể bơi của sân thượng: "Ở đây rất thoải mái, đáng tiếc không thể hưởng thụ được."

"Ăn chút đồ bổ sung thể lực trước đi, chúng ta đều đã bị dày vò hết cả một ngày rồi." Diệp Trạch Thu nhìn bầu trời nơi xa xa, sắc trời thoạt nhìn như sắp đến hoàng hôn rồi. Chỉ chỉ nước uống và trái cây trong tay bọn họ, rồi lột một quả xoài chín ra đưa cho Khâu Sơ Hạ, chờ cô nhận lấy quả xoài rồi đi về phía cầu thang kim loại kia: "Anh đi xem tình hình dưới lầu như thế nào đã."

Tôn Cẩm Nhu thấy anh đi đến một bên của sân thượng, rồi nhìn Khâu Sơ Hạ đang thành thật ngồi gặm xoài, vẻ mặt hâm mộ nhướng mày nhìn cô: "Một người đàn ông vừa chăm sóc chu đáo vừa đẹp trai như vậy biết tìm ở đâu ra đây? Quả thật không hề có khuyết điểm nào luôn!"

Khâu Sơ Hạ lộ ra vẻ mặt cậu nói nhiều quá đó, trừng mắt liếc cô ta một cái, rồi giơ tay đang dính nước xoài ra quẹt lên má Tôn Cẩm Nhu.

"Ha! Cậu lãng phí đồ ăn! Tôi muốn đi cáo trạng!" Tôn Cẩm Nhu ra vẻ bất mãn lột quả xoài chín trong tay ra, cắn một ngụm rồi ném vỏ xoài cùng nước xoài về phía Khâu Sơ Hạ.

Hạ Thần Đông nhìn hai cô gái bướng bỉnh như hai đứa trẻ trâu, hoàn toàn hết chỗ nói nổi.

Đương nhiên vốn dĩ hắn không thể nào nói được, cúi đầu lột quả xoài chín trong tay ra rồi nho nhã gặm nó, thuận tiện đánh giá xung quanh, suy nghĩ xem lát nữa lấy cái gì qua gần bên đó đễ dễ đập người nhất.

Diệp Trạch Thu đi đến hàng rào chắn an toàn của sân thượng, quay đầu nhìn Khâu Sơ Hạ thành thật gặm xoài rồi đùa giỡn với Tôn Cẩm Nhu, nhìn cô hoạt bát hơn nhiều so với lần đầu tiên anh gặp cô.

Trên mặt tràn đầy cưng chiều mỉm cười nhìn vài lần, rồi quay đầu nhìn dưới lầu, chân mày đẹp trai dần dần nhíu lại. Để rời khỏi nơi đây quả thật không hề dễ dàng, cho dù bốn người bọn họ đều là người có dị năng.

Toàn bộ bên ngoài siêu thị đều bị các tấm kim loại vây quanh, giống như là một bức tường kiên cố bảo vệ vương quốc trong đó vậy. Phía dưới còn có người đang bận rộn, nhìn sơ hình như là dị năng giả hệ thổ, đang không ngừng dùng dị năng lên đất để tấm kim loại càng bám vào đất chắc chắn hơn.

Mới mấy ngày qua đi mà bọn họ có thể xử lý sạch sẽ siêu thị này, còn có thể làm ra nhiều tấm kim loại tạo thành bức tường như vậy nữa, có thể thấy được bên trong bọn chúng có không ít dị năng giả, đàn em cũng không ít.