Chương 70

Diệp Trạch Thu nhìn thấy đám người đó đã liên tưởng đến rồi, nhưng anh không muốn nhắc đến, càng không muốn nói vừa thấy bọn chúng là đã hiểu rõ.

Nếu nói ra sẽ khiến Tôn Cẩm Nhu và Hạ Thần Đông sẽ biết lai lịch của anh, cũng sẽ làm Khâu Sơ Hạ mất mặt. Anh không muốn người khác biết mình trước kia là tên trộm, cũng không muốn để Khâu Sơ Hạ luôn nhớ rõ chuyện đó.

"Anh biết, rất có khả năng bọn chúng là phạm nhân vượt ngục!"

Lời này của Diệp Trạch Thu làm Tôn Cẩm Nhu còn đang đắm chìm vào bong bóng màu hồng của hai người bọn họ kinh hô một tiếng: "Ôi vãi, phạm nhân vượt ngục!? Vậy không phải bọn chúng cực kỳ hung dữ cực kỳ độc ác sao!?"

Hạ Thần Đông giật mình nhìn bọn họ, lau những dòng trên bảng đen đi, nhanh chóng viết lên rồi giơ ra.

Tôn Cẩm Nhu thấy hắn viết chữ nên đợi hắn giơ bảng đen lên, thành thật thuật lại: "Kỹ năng quan sát của hai người đỉnh thật đó! Vậy hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?"

Khâu Sơ Hạ có ý muốn dùng dị năng của mình xử lý cầu thang kim loại đó trước đã, còn những thứ khác thì đi tới đâu hay đến đó.

Diệp Trạch Thu đau lòng cô vừa mới hôn mê tỉnh lại, lo lắng cô sử dụng dị năng rồi dẫn phát đến cơ thể không khỏe nữa, dù sao dị năng của cô đột nhiên xuất hiện không hề có dấu hiệu báo trước, hơn nữa dị năng đó còn khác với những dị năng từng gặp, vì thế mà còn cần phải khám phá thêm.

"Ở đây là sân thượng, là nơi cao nhất." Diệp Trạch Thu chỉ chỉ sân thượng một vòng: "Chúng ta tiến lên có thể tấn công, lui có thể phòng thủ!"

Khâu Sơ Hạ có chút kinh ngạc nhướng mày nhìn anh, chớp chớp mắt giơ tay lên, ý bảo anh giảng kỹ càng thêm một tí.

"Bây giờ chỉ mới phát hiện ra được một cái cầu thang kim loại thôi, lúc nào cũng có người canh chừng là được." Diệp Trạch Thu nhìn Tôn Cẩm Nhu và Hạ Thần Đông: "Dị năng của hai người bọn họ đều có thể giải quyết được."

Tôn Cẩm Nhu và Hạ Thần Đông liếc nhau, trong mắt đều hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đồng thời nhìn Diệp Trạch Thu gật đầu thật mạnh.

Diệp Trạch Thu nghiêm túc nhìn hai người bọn họ rồi quay đầu nhìn Khâu Sơ Hạ, trên mặt lập tức dịu dàng cười cười, xoa xoa mái tóc ngắn của cô: "Trước hết em cứ nghỉ ngơi thật tốt đã, hoàn toàn bình phục rồi nói tiếp."

Khâu Sơ Hạ muốn nói mình thật sự không sao, cũng có thể góp ra một phần sức lực, nhưng mới vừa mở miệng ra đã bị ngón tay thon dài của Diệp Trạch Thu đưa đến bên môi chặn lại.

Ngón tay khô ráo còn mang theo hơi ấm dính sát vào đôi môi mềm mại của cô, như thể sự dịu dàng ân cần của anh vững chãi như sắt đá khiến trái tim cô đập loạn nhịp lên, trong lòng rung động không thốt nên lời.

"Anh nói rồi mà, mọi chuyện có anh rồi." Diệp Trạch Thu thấy ánh mắt cô lóe lên, híp mắt cười cười: "Cho dù bây giờ anh không mạnh lắm nhưng anh nhất định sẽ càng ngày càng mạnh lên!"

Tôn Cẩm Nhu vẫn đang nghiêm trang nghe anh phân phó, đột nhiên không kịp phòng bị bị anh phát cơm chó, vô lực thở dài một tiếng. Dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chọt chọt Hạ Thần Đông bên cạnh, trong giọng toàn là bất đắc dĩ: "Tên gia hỏa đó cho rằng chúng ta không tồn tại à?"