Chương 67

"Cửa này có chắc không vậy?" Tôn Cẩm Nhu vỗ vỗ ngực, vẻ mặt nghĩ lại mà sợ hỏi mấy người còn lại.

Diệp Trạch Thu đánh giá sân thượng, vẻ mặt tùy ý chỉ chỉ: "Tìm vài thứ chắn lại là được rồi."

Cái bể bơi ngoài trời này đúng thật là rất xa hoa.

Khắp sân thượng đều được màu xanh lục của dây đằng che khuất, hình thành một khoảng thiên nhiên mát mẻ, thứ khiến người ta động lòng hơn nữa là ở một bên của sân thượng còn có một cái bể bơi.

Trước mặt bọn họ còn có quầy bar cùng các loại bàn ghế đan xen nhau dùng để nghỉ ngơi. May mắn nhất chính là bên cạnh quầy bar còn có cửa tiệm bán đồ ăn vặt và trái cây.

Tôn Cẩm Nhu nghe thấy Diệp Trạch Thu nói vậy mới quay đầu đánh giá sân thượng, vừa nhìn thì đôi mắt sáng rực lên, nhẹ giọng lẩm bẩn: "Ôi trời, tôi nguyện ý sống ở đây cả đời luôn."

Khâu Sơ Hạ đã đánh giá sân thượng từ sớm rồi, giờ đây cô còn có chút đau đầu nên tùy tiện tìm một cái ghế gần đó ngồi xuống, ngăn cản suy nghĩ muốn nằm liệt xuống luôn, chỉ chỉ xung quanh: "Ở đây tốt vậy mà đám người kia chịu vứt bỏ sao?"

Nói tới đó cô nhìn hàng rào chắn an toàn của sân thượng: "Không thể đi lên từ bên trong kia, nói không chừng có thể đi lên từ bên ngoài đó."

Lời này nhắc nhở ba người còn lại, Diệp Trạch Thu cảnh giác đi đến bên cạnh hàng rào chắn an toàn để kiểm tra xem có cây thang gì không.

Hạ Thần Đông đi đến một bên khác của hàng rào chắn, cũng đi theo Diệp Trạch Thu kiểm tra xem sao.

Tôn Cẩm Nhu ở phía sau sợ hãi không dám đi theo kiểm tra, xụi lơ ở bên người Khâu Sơ Hạ, ngửa mặt nhìn trời: "Cả đời này của tôi nằm mơ cũng không dám tưởng tượng được rằng có một ngày tôi chạy thoát khỏi một đám zombie đói khát kia. Trời ơi!"

Cơn đau đầu của Khâu Sơ Hạ không thuyên giảm được chút nào, trong lòng cứ lo lắng ở đây là cứ điểm của đám người kia, sợ bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ đi lên đây khiến đầu càng đau hơn.

Nghe thấy Tôn Cẩm Nhu kêu than, dở khóc dở cười rồi vịn vào tay vịn của ghế nghiêng người sang một bên, cúi đầu nhìn Tôn Cẩm Nhu, dùng mặt mình ngăn cản tầm mắt của cô ta: "Cậu vẫn còn sợ à?"

Tôn Cẩm Nhu bị khuôn mặt tuấn tú của Khâu Sơ Hạ đột nhiên kề sát trước mắt mình, quay đầu đi: "Biết bản thân đẹp trai rồi thì đừng có câu dẫn người khác như vậy chứ!" Tô Cẩm Nhu vừa nói vừa nghiêng người ra sau, ngã xuống thảm lông rồi hô nhỏ một tiếng, đột nhiên ngồi bật dậy, cúi đầu: "Tôi, tôi vốn dĩ đã nhát gan rồi mà."

"Không phải có gan dám gϊếŧ zombie sao? Còn sợ gì chứ?" Khâu Sơ Hạ ngồi dựa vào lưng ghế như cũ, vẻ mặt chọc ghẹo nhướng nhướng mày nhìn Tôn Cẩm Nhu.

Tôn Cẩm Nhu mấp máy môi, vẻ mặt không được tự nhiên gãi gãi đầu: "Những người từng gϊếŧ quỷ còn không phải sợ quỷ sao!"

"Trên đời này còn có quỷ sao? Có zombie còn chưa đủ ha gì?" Diệp Trạch Thu có dị năng tốc độ, tuần tra xung quanh hàng rào chắn an toàn của sân thượng rất nhanh đã xong, lo lắng cho cơ thể của Khâu Sơ Hạ nên quay lại bên cạnh cô, vừa mới tới đã nghe thấy Tôn Cẩm Nhu so sánh như vậy thì cười nhạo cà khịa liếc nhìn cô ta một cái.