Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 64

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Trạch Thu túm lấy Khâu Sơ Hạ đang nhìn chằm chằm tấm kim loại kia, đồng thời kéo chặt Hạ Thần Đông và Tôn Cẩm Nhu, bốn người bọn họ đang đứng ở khe hở giữa cửa cầu thang bộ cùng với tấm kim loại lớn kia, Diệp Trạch Thu xoay người kéo cánh cửa vừa mới mở ra kia rồi một lần nữa khóa lại.

Cửa thang bộ vừa mới bị khóa, bốn người vừa đứng sát vào mặt tường của cửa hàng cùng tấm kim loại thì tiếng bước chân truyền đến tầng của bọn họ.

Một giọng nam xa lạ vang lên, trọng giọng nói có chút chần chờ: "Tầng này toàn là lũ zombie thôi, có lẽ bọn nó không có ở trong này đâu."

"Chắc chắn là không có ở trong đó, cửa này bị khóa rồi, chắc bọn nó trốn ở tầng ba tầng bốn gì đó, chúng ta đi xuống thôi!" Một giọng nam khác vang lên.

Sau khi hai người nói xong thì vang lên tiếng bước chân, hàng lang ngoài tầng năm có vẻ an tĩnh lại.

Âm thanh ngoài hành lang bị cửa lớn ngăn cách nên giọng bọn zombie gào rống bên trong hoàn toàn không nghe rõ.

Diệp Trạch Thu ghé tai vào cạnh cửa nghe thử, một lát sau quay đầu làm tư thế an tâm với ba người còn lại, ý bảo bên ngoài không có người.

Tôn Cẩm Nhu nhìn cửa lớn đóng chặt, lại quay đầu nhìn tấm kim loại trước mặt, có chút lo lắng hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Bên trong nhất định có rất nhiều zombie đó."

Khâu Sơ Hạ đặt tay lên tấm kim loại, cảm giác tấm kim loại hơi hơi rung rung, chắc là bên trong có không ít zombie đang xô đẩy: "Cảm giác tấm kim loại này không chắc chắn lắm."

Diệp Trạch Thu nhìn về phía bên phải, nhíu mày: "Cầu thang bộ lên sân thượng ở bên phải kia, cách chúng ta không tính là xa lắm."

Nói tới đây anh nhìn về phía Tôn Cẩm Nhu: "Chỉ cần cô có đủ sức đẩy tấm kim loại này thì chúng ta có thể nhanh chóng đến được sân thượng."

"Nhưng trên sân thượng là hồ bơi ngoài trời đó, chắc cũng có rất nhiều người trên đó?" Trong mắt Tôn Cẩm Nhu không khỏi lộ ra sự sợ hãi, nói xong lại thấy ba người còn lại rất kiêng cường, đành thu lại nổi sợ, đứng thẳng người: "Có lẽ tôi có thể đẩy được tấm kim loại này!"

"Không chỉ là đấu sức với bọn zombie bên trong còn cần phải cho thời gian bọn tôi lên lầu nữa, cậu làm có được không?"

Tôn Cẩm Nhu nghe thấy Khâu Sơ Hạ nói, thần sắc trên mặt càng kiên định hơn, gật đầu thật mạnh: "Tôi có thể làm được!"

Diệp Trạch Thu thấy cuối cùng Tôn Cẩm Nhu lộ ra biểu hiện hào khí tận trời như vậy thì vẻ mặt tự nhiên mà nắm chặt tay Khâu Sơ Hạ.

Thấy Khâu Sơ Hạ như vô ý nhìn hai bàn tay của bọn họ đang nắm chặt nhau thì tim Diệp Trạch Thu không khỏi đập nhanh hơn, trên mặt lại biểu hiện ra dáng vẻ nghiêm túc: "Em hôn mê vừa mới tỉnh, anh kéo em chạy cho nhanh, vì chúng ta cần phải nhanh hơn một chút, nếu không em sẽ chịu đựng không nổi mất."

Trong cái lạnh của thế giới thì tay Diệp Trạch Thu như mang đến hơi ấm, có ấm áp lại không có mồ hôi, khiến Khâu Sơ Hạ dâng lên một cảm giác không nói nên lời. Ngón tay anh vừa thon dài vừa có lực, nắm chặt tay của cô, xúc cảm khác biệt kia làm cảm giác kia dần dần truyền đạt đến trái tim, làm tiếng tim đập không khỏi nhanh hơn vài nhịp.
« Chương TrướcChương Tiếp »