Chương 120

Khâu Sơ Hạ mím môi, đẩy cửa ra lập tức nhìn thấy hai con zombie đang lang thang cách đó không xa rõ ràng.

Sau khi đẩy cửa ra, cô không chút chần chừ đi thẳng vào bên trong, hít sâu một hơi rồi dùng sức thở ra một hơi thật mạnh.

Hai con zombie tỏa ra ánh sáng màu xám đồng thời dừng lại, một con zombie nhanh chóng đổi hướng lao thẳng về phía cô.

Tốc độ của con còn lại chậm hơn nhiều, như người bình thường chậm rãi đi về phía cô, dọc đường đi không ngừng quét sạch bàn ghế cản đường bằng tay, trông nó vô cùng mạnh.

Vẻ lo lắng trên mặt Diệp Trạch Thu càng ngày càng nồng đậm, anh cố gắng nhịn xuống, đôi tay siết chặt chiếc ô, cắn răng chờ đợi cô động thủ.

Còn Đổng Hạnh thì không bị ảnh hưởng gì cười cười, nhìn zombie đến gần rồi liếc nhìn Khâu Sơ Hạ chờ đợi muốn nhìn dị năng của cô.

Móng vuốt của con zombie có tốc độ nhanh đã đến trước mặt Khâu Sơ Hạ, mắt thấy chỉ cần một bước nữa thôi là có thể đâm trúng tròng mắt của cô, thì cuối cùng cô cũng ra tay.

Khâu Sơ Hạ chậm rãi giơ tay ra, một tay kéo lấy ánh sáng trên người con zombie trước mặt, một tay khác kéo lấy ánh sáng của con zombie còn lại cách đó không xe, trong mắt kiên định, nhắc nhở bản thân lần này mình nhất định phải kiên trì thật lâu!

Đổng Hạnh thấy cô chỉ duỗi tay ra không trung như thế thì hai con zombie kia đột nhiên đều dừng lại hết, không động đậy nhúc nhích gì, thậm chí còn nhìn thấy cô vô cùng thong thả lui về sau, kinh ngạc nhìn sườn mặt của Khâu Sơ Hạ.

Diệp Trạch Thu tiến lên, tốc độ rất nhanh đã đến sau lưng con zombie xa hơn, cầm cán ô dùng sức đập xuống, đập một đập rồi thêm một đập, thẳng đến khi chất lỏng văng ra khắp nơi.

Đổng Hạnh lấy lại tinh thần đi đến phía sau con zombie có tốc độ nhanh kia, đập liên tục vào đầu nó, cho đến khi nó biến hình hoàn toàn, thậm chí lộ ra một hố to mới thôi.

Khâu Sơ Hạ lần này không ngất xỉu nữa, vẫn đứng tại chỗ như cũ, nhưng mặt cô trắng bệch như tờ giấy, cả người đều thở hổn hển run rẩy, lung lay sắp ngã.

Diệp Trạch Thu tùy tiện vẫy vẫy chất lỏng dính trên tay rồi đi thẳng về phía Khâu Sơ Hạ.

Khâu Sơ Hạ chỉ hơi lả người, rồi nhanh chóng ổn định lại, lắc lắc đầu với Diệp Trạch Thu ý bảo cô không sao.

Đổng Hạnh dùng cán ô lục lọi trong hộp sọ bị vỡ não văng khắp nơi của hai con zombie, chọt qua chọt lại như muốn tìm thấy tinh hạch trong truyền thuyết, tiếc nuối lắc đầu.

Rồi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Sơ Hạ, trong mắt toàn hâm mộ: "Mẹ nó! Dị năng này của cô quá lợi hại rồi!"

"Muốn mạng cũng lợi hại!" Diệp Trạch Thu lập tức trả lời lại một câu, vẫn không nhịn được đỡ lấy Khâu Sơ Hạ, tay sờ nhẹ lên trán cô, không cảm giác được gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Khâu Sơ Hạ đã quen với sự khẩn trương này của Diệp Trạch Thu rồi, dựa vào trên người anh, điều chỉnh lại hô hấp.

Tuy rằng lần này cô không có ngất xỉu, nhưng vẫn cảm thấy đau đầu chóng mặt, cái dị năng này nói không chừng là muốn mạng cô thật.

"Phòng bếp ở đâu?" Trong mắt Khâu Sơ Hạ chỉ có dáng vẻ của kiến trúc, khắp nơi đều là vật phát sáng, không phân biệt đâu là đâu cả.