Chương 119

Diệp Trạch Thu lo lắng khẩn trương, giơ tay ra muốn giữ chặt cô lại, nhưng bị Đổng Hạnh ngăn lại: "Yêu thật lòng là không phải che chở mà là bảo vệ."

Diệp Trạch Thu nhìn Đổng Hạnh khó hiểu.

"Mạt thế đến, kẻ mạnh có dũng khí đối mặt với mọi thứ, bao gồm cả việc bảo vệ người mình yêu. Che chở được nhất thời nhưng không che chở được cả đời. Việc cậu cần làm là phải buông tay để cô ấy mạnh lên." Đổng Hạnh nói xong, rồi đánh giá từ trên xuống dưới Diệp Trạch Thu, giọng nói càng thêm nhỏ: "Huống chi ngay cả bản thân cậu còn chưa mạnh, có quyền gì ngăn cản được?"

Diệp Trạch Thu nghe Đổng Hạnh nói vậy, hít sâu một hơi khẽ cười: "Vậy sao cậu không đưa Ưu Ưu nhà cậu đến đây để mạnh lên đi?"

"Cô ấy sử dụng dị năng quá độ, không chịu nổi nữa. Sao cậu biết tôi không cố gắng để cô ấy mạnh lên chứ?" Đổng Hạnh cười lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, trên mặt vô cùng tự tin.

Khâu Sơ Hạ đứng trước cửa nhà ăn quay đầu nhìn bọn họ, tầm mắt đặt trên người Diệp Trạch Thu, cong môi cười: "Đổng Hạnh nói đúng, kẻ mạnh có dũng khí đối mặt với tất cả, tôi muốn mạnh lên, cũng hy vọng mọi người đều mạnh lên."

Khâu Sơ Hạ nhún nhún vai cười cười, ngửa đầu nhìn mưa to như trút nước, lớn tiếng dò hỏi: "Cho nên, cho hỏi hai vị tiên sinh chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Diệp Trạch Thu mơ hồ nghĩ tới gì đó, nhưng giờ không phải là thời điểm suy nghĩ sâu xa, nhìn Khâu Sơ Hạ tràn đầy hào khí trước mặt, đột nhiên cảm thấy cô như vậy càng có lực hấp dẫn, gật đầu thật mạnh: "Anh lúc nào cũng ở bên cạnh em!"

Khâu Sơ Hạ mỉm cười với Diệp Trạch Thu, cô thích anh như vậy không phải vì anh luôn lo lắng ngăn cản cô làm gì.

"Hai người lấy gì đánh đầu zombie?"

Đổng Hạnh giơ giơ chiếc ô trong tay cho Khâu Sơ Hạ nhìn, sụp ô xuống đứng dưới mưa to, lật ô lại đưa cán ô lên: "Cái này là được."

Diệp Trạch Thu cũng gấp ô lại, vẫy vẫy cán ô vài cái kiểm tra độ vừa vặn, gật đầu với Khâu Sơ Hạ.

Khâu Sơ Hạ buồn cười, chỉ chỉ xiềng xích ở cửa lớn: "Anh lại đó mở khóa trước đi."

Diệp Trạch Thu mỉm cười lắc đầu bước tới bên cô, vuốt lại phần tóc mái bị ướt lên, cúi người mở khóa.

Đổng Hạnh đi theo sau, đứng bên cạnh bọn họ, vẻ mặt cảnh giác nắm chặt cán ô, nhìn trái nhìn phải.

Khâu Sơ Hạ quét mắt nhìn Đổng Hạnh như vậy, hài lòng mỉm cười, rồi nhìn Diệp Trạch Thu đã mở khóa xong, hít sâu một hơi: "Để tôi đẩy cửa ra cho."

Một khi cô đẩy cửa ra, chắc chắn hai con zombie kia có thể ngửi thấy mùi của cô, lao thẳng đến cô cho xem.

Tay Khâu Sơ Hạ nắm lấy tay nắm cửa của hai cánh cửa nhà ăn, trầm giọng nhắc nhở bọn họ: "Sau khi chúng nó đến gần, tôi vừa ra tay thì hai người lập tức ra tay luôn, không cần lo lắng an nguy của tôi như thế nào, tôi chắc chắn không sao cả."

Đổng Hạnh chưa từng chứng kiến dị năng của Khâu Sơ Hạ, lúc trước còn tưởng cô chỉ là người bình thường, giờ nghe cô nói vậy thì trên mặt lộ vẻ tò mò, nóng lòng muốn nhìn thử xem thế nào, liên tục gật đầu: "Đã chuẩn bị sẵn sàng, đẩy cửa đi!"