Chương 118

Khâu Sơ Hạ cạn lời lắc đầu, vẻ mặt đồng tình nhìn hắn: "Anh mở cửa lớn thả zombie ra ngoài? Mà không nghĩ tới còn có thể cho zombie vào à?"

"Hai con zombie kia hình như lợi hại hơn mấy con zombie khác nhiều. Nói đến cũng lạ thật, những con zombie khác không có ý muốn đi vào, cũng không lại gần đây luôn." Đổng Hạnh bĩu môi, vẻ mặt khó hiểu.

Nghe lời Đổng Hạnh nói Diệp Trạch Thu suy nghĩ gì đó, thấy hai người im lặng anh khẽ cau mày: "Theo như những gì cậu nói, chẳng lẽ giống như trong tiểu thuyết nói còn có vua zombie à?"

Diệp Trạch Thu nói làm vẻ mặt Khâu Sơ Hạ và Đổng Hạnh đồng thời tối sầm lại, bầu không khí ngưng trọng không ít.

"Mặc kệ có phải vua zombie hay không, chúng ta cần phải đi vào." Khâu Sơ Hạ ném đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, đôi mắt kiên định nhìn về phía nhà ăn: "Cẩm Nhu bị súng bắn, đói bụng cả một ngày rồi, cần phải bổ sung năng lượng mới được!"

Diệp Trạch Thu nghe cô nói đói bụng một ngày, đau lòng nhìn cô, hiển nhiên nghĩ cô cũng đói bụng một ngày rồi, phụ họa gật đầu theo: "Ừ, vậy vào đi thôi."

"Mẹ nó, hai người cứ như vậy mà vào á hả? Không lên kế hoạch gì sao?" Đổng Hạnh thấy hai người họ muốn nhảy vào liền nôn nóng, lo lắng nuốt nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Khâu Sơ Hạ, kéo dài giọng: "Đội trưởng đại nhân?"

"Tôi vào trước, hai người đi theo sau tôi, tôi mà động thủ thì hai người lập tức đi lên hỗ trợ ngay!" Khâu Sơ Hạ đã quyết định dùng dị năng của mình, mặc kệ có thể bị hôn mê nữa hay không, chỉ cần giải quyết hai con zombie trong này là được.

Những con zombie bên ngoài đều bị mưa to ấn nút tạm dừng hết rồi, bây giờ không nhúc nhích gì nên không cần lo lắng.

"Nếu mưa to có thể làm bọn nó bất động, thì anh dẫn dụ chúng nó ra ngoài là được. Em không được dùng dị năng nữa!" Diệp Trạch Thu không đồng ý nhìn Khâu Sơ Hạ, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Đổng Hạnh nghe anh nói vậy thì đồng ý gật đầu, ngẫm nghĩ rồi tò mò nhìn anh: "Cậu xem, trời mưa thì to mà cánh cửa nhà ăn mở toang hoang ra như thế thì có khi bị nước mưa tạt vào rồi đúng không? Nhưng tôi thấy tinh thần của hai con zombie kia còn phấn chấn lắm, không hề bị mưa to hấp dẫn lực chú ý."

Khâu Sơ Hạ nhíu mày, nhìn vào bên trong nhà ăn: "Hai con zombie này thành tinh rồi ư?"

"Mà sẵn nói luôn, nếu thật sự có vua zombie tồn tại thì có thể giống như trong tiểu thuyết viết có tinh hạch hay não hạch gì đó không?"

Diệp Trạch Thu cười khẽ: "Sao cậu không nói còn có vòng không gian, hay là tu tiên bí tịch gì đó chờ chúng ta đi khám phá luôn đi?"

"Những thứ đó nói không chừng có thật đó. Dù sao mạt thế cũng đến thật rồi nè. Nếu như là trước kia mọi người có ai thật sự tin rằng có zombie xuất hiện chứ? Ai có thể tin được mình thật sự có dị năng?" Đổng Hạnh không bị lời trêu chọc của Diệp Trạch Thu bất mãn gì, ngược lại không thèm để ý nhún nhún vai.

"Được rồi, tôi quyết định rồi, tôi đi vào sử dụng dị năng. Hai người mỗi người một con, thừa cơ xử lý bọn nó." Khâu Sơ Hạ khoác tay, ngăn lại bọn họ tiếp tục đứng nói nhảm, dùng ngữ khí khẳng định nói chuyện không cho cự tuyệt, bước chân đã đi đến cửa lớn nhà ăn.