Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 117

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Mất rồi?"

Hai chữ của Khâu Sơ Hạ làm Đổng Hạnh im lặng một hồi mới gật gật đầu: "Mất rồi, không còn sống nữa." Hắn nói xong lại mỉm cười: "Kỳ thật mất sớm cũng đỡ, những ngày tháng như thế này thà mất sớm còn sướиɠ hơn, đi sớm mọt chút ngược lại là giải thoát."

Khâu Sơ Hạ biết trong lòng hắn khó chịu, nên không nhắc đến những chuyện đó nữa, thay vào đó nghiêm túc hỏi hắn: "Nhà ăn có bao nhiêu zombie?"

"À..." Trên mặt Đổng Hạnh vẫn còn vẻ bi thương như cũ, bị cô hỏi một câu nghiêm túc làm ngơ ngơ một hồi, rồi cẩn thận liếc nhìn cô: "Nếu tôi nói chỉ có hai con, thì cậu có khinh thường tôi không?"

"Có hai con thôi mà một mình anh không xử được?" Khâu Sơ Hạ không chỉ khinh thường hắn mà còn muốn đập hắn, một người như hắn mà không hạ được hai con zombie sao?

Diệp Trạch Thu cười khẽ, cũng dùng vẻ mặt "sao anh nhát thế?" nhìn Đổng Hạnh, còn lấy đèn pin chiếu vào mặt hắn làm Đổng Hạnh vô thức tránh đi ánh sáng đột ngột chiếu đến.

"Trong hai con đó có một con có tốc độ nhanh vô cùng! Làm sao sống được trong tay nó chứ!" Đổng Hạnh tức muốn hộc máu nói ra, chỉ thiếu nước dậm chân hô to, ông đây không có hèn, chỉ là ông đây quá yêu quý sinh mệnh của mình thôi.

"Tốc độ nhanh?" Khâu Sơ Hạ quay đầu nhìn Diệp Trạch Thu, nhíu mày: "Ý anh là con zombie có dị năng?"

"Cậu nói tôi mới để ý, nhìn dáng vẻ xem ra nó thật sự có dị năng tốc độ." Đổng Hạnh cũng nhíu mày theo, nhìn về phương hướng nhà ăn: "Càng kỳ lạ hơn là con zombie có tốc độ nhanh như thế sao không rời khỏi nhà ăn đi, còn phải đợi bên trong làm gì?"

"Nếu tốc độ nhanh thế sao không đuổi theo anh?" Diệp Trạch Thu khẽ cười trêu chọc Đổng Hạnh một câu.

Đổng Hạnh gãi gãi đầu, cười ha hả: "Tôi đâu có ngu đâu, đương nhiên phải quan sát một vòng trước chứ, vừa thấy tốc độ kia của nó, tôi nào dám đi vào chịu chết."

"Anh đi nhìn xem hai con đó vẫn còn bên trong không?" Khâu Sơ Hạ dừng chân lại, nhìn xiềng xích ở cửa lớn, nhìn trái ngó phải một phen.

"Em nhìn thấy bên trong từ đâu vậy?" Diệp Trạch Thu chiếu chiếu vào cửa lớn nhà ăn, kính trong suốt phản chiếu lại ánh sáng, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong như thế nào.

Đổng Hạnh ra hiệu cho hai người bọn họ tạm thời đừng vội, xoay người đi đến cây đại thụ bên trái, ném ô sang một bên, dầm mưa vương tay nắm lấy một cành khô vô cùng linh hoạt leo lên trên rồi nhìn vào nhà ăn.

Khâu Sơ Hạ và Diệp Trạch Thu giờ mới để ý thấy một dãy cửa sổ bên ngoài tầng nhà ăn, nhưng cửa sổ được mở hơi cao, tầm mắt bình thường sẽ không chú ý đến.

Đổng Hạnh đứng trên cây nhìn qua nhìn lại, càng nhìn vẻ mặt càng khó hiểu, rồi nhảy xuống đi lại bên cạnh Khâu Sơ Hạ: "Hai con zombie kia còn ở nhà ăn."

"Cửa bị khóa, có lẽ không có lối ra nào khác, zombie cũng không thể thoát ra được." Khâu Sơ Hạ không hiểu hắn cảm thấy không đúng ở đâu.

Đổng Hạnh biết bọn họ không rõ cấu tạo của nhà ăn, có lòng tốt giải thích một lần: "Nhà ăn có vài cửa ra, còn có cửa phụ nhỏ khác nữa. Tôi vì muốn zombie ra ngoài còn cố ý mở cửa phụ nhỏ ra, nhưng không ngờ chúng nó vẫn không rời đi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »