Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 115

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Thần Đông gật đầu nghe theo, nhưng lát sau lại lo lắng nhìn vai của cô.

Diệp Trạch Thu vừa nghe cô nói cô cũng đi, tầm mắt cũng nhìn vào vai bị thương của cô, không đồng ý lắc đầu: "Thương thế của em còn chưa lành đâu, em đừng đi. Để anh và Đổng Hạnh đi là được rồi."

Khâu Sơ Hạ nghĩ Đổng Hạnh có dị năng nhìn đêm, cô cũng có thể nhìn thấy một ít, nhưng Diệp Trạch Thu nếu không có đèn pin thì sẽ không nhìn thấy gì, nên ba người họ đi có thể tiếp ứng lẫn nhau.

"Vết thương của em không sao cả, đi lấy đồ ăn trước về rồi nói tiếp." Cô nói chuyện, thấy Diệp Trạch Thu nhíu mày lắc đầu, hơi mỉm cười với anh, chớp chớp mắt: "Tôi đói bụng rồi."

Giọng nói mềm nhẹ nói ra bốn chữ đó, cho dù là giọng nam dễ nghe cũng khiến Diệp Trạch Thu cảm thấy cô đang làm nũng, ngay lập tức đầu hàng: "Vậy chúng ta đi sớm về sớm."

Khâu Sơ Hạ thực hiện được ý đồ cười đắc thắng, cầm lấy ô trong tay Đổng Hạnh: "Chúng ta đi thôi, anh dẫn đường đi."

"Chúng ta muốn đến nhà bếp của nhà ăn thì phải đi xuyên qua nhà ăn, lũ zombie trong đó quá lợi hại." Đổng Hạnh đi phía trước dẫn đường, rõ ràng có thể nhìn đêm nhưng vẫn cầm đèn pin soi đường cho bọn họ như cũ.

"Tôi rất tò mò, theo tôi được biết thì zombie xuất hiện vào buổi tối, nhưng vì sao buổi tối ở nhà ăn lại còn nhiều người như vậy?"

Đổng Hạnh quay đầu lại nhìn Khâu Sơ Hạ vừa hỏi, hơi mấp máy môi, thở dài rồi mới trả lời: "Phía sau nhà ăn là nơi ở của những bệnh nhân hơi nghiêm trọng."

"Ý của anh là lũ zombie trong nhà ăn đều là những bệnh nhân có triệu chứng nặng biến thành zombie à?" Khâu Sơ Hạ hiểu rõ gật gật đầu: "Khó trách bọn nó lại lợi hại như vậy."

Ba người Khâu Sơ Hạ vừa đi vừa nói chuyện, đi tới cửa lớn tầng 1, bên ngoài trời vẫn mưa to như cũ, nước mưa tầng tầng lớp lớp từ trên trời như thác chảy xuống, như muốn xối đi hết tất cả mọi thứ.

Hạt mưa rơi xuống đất, những bọt nước nhỏ văng khắp nơi, trên đường động lại những vũng nước to nhỏ khác nhau.

Màn mưa trong mắt Khâu Sơ Hạ vô cùng rạng ngời xinh đẹp, mỗi một giọt nước đều có ánh sáng thuộc về riêng mình, giống như những tinh linh nước đang khiêu vũ trước mặt cô vậy.

Quả thật là khung cảnh vô cùng mỹ diệu trước đây cô chưa từng nhìn thấy, khiến khóe miệng cô không khỏi cong lên khi ngắm chúng.

Diệp Trạch Thu chiếu đèn pin ra ngoài, mưa to càng ngày càng lớn hơn, càng ngày càng dày đặt, đèn pin cũng không thể chiếu đến quá xa được.

Khâu Sơ Hạ hồi phục tinh thần lại, nắm tay Diệp Trạch Thu, dư quang thấy khóe miệng anh đang cong lên, nhìn thẳng phía trước: "Đèn không chiếu xa được, anh đi theo sát tôi."

"Được. Chúng ta đi thôi." Diệp Trạch Thu trở tay nắm lấy tay Khâu Sơ Hạ, hơi dùng sức thầm biểu đạt sự quyết tâm trong lòng rằng cả đời này sẽ không bao giờ buông tay cô, trái tim đánh bịch bịch không ngừng.

Mỗi một lần cô đến gần, mỗi lần cô dịu dàng, mỗi lần cô tiếp xúc đều khiến anh cảm thấy thế giới của anh chỉ có mình cô, cũng chỉ cần một mình cô mà thôi.

"Hai người đi theo sát tôi mới đúng, xuất phát thôi, đói muốn chết rồi." Đổng Hạnh cà lơ phất phơ vẫy vẫy chiếc ô trong tay, dùng động tác đẹp trai mở ô ra, ra vẻ đại lão ngầu lòi, ngẩng đầu đi vào trong màn mưa.
« Chương TrướcChương Tiếp »