Chương 114

Khâu Sơ Hạ nhìn hắn ra cửa, kéo Diệp Trạch Thu để anh ngồi xuống mép giường, lấy thuốc đặt một bên, mở miếng băng gạc cũ ra rồi bắt đầu băng bó cho anh.

Khâu Sơ Hạ tập trung cúi đầu băng bó cho anh, từ góc độ Diệp Trạch Thu đang ngồi có thể nhìn thấy rõ bộ ngực tròn trịa kia của cô, cũng có thể nhìn thấy hàng lông mi dày dài như cánh quạt đang cụp xuống kia của cô.

Trái tim lập tức đập loạn lên, trong lòng vô cùng muốn ôm lấy cô hôn môi côi, muốn nói với cô hết tất cả tình cảm trong lòng mình, nhưng anh chỉ dám ngơ ngác nhìn Khâu Sơ Hạ, không tự chủ được mím mím môi, hưởng thụ sự dịu dàng trong khoảnh khắc này của cô.

Chỉ cho anh, sự dịu dàng chỉ thuộc về một mình anh.

_

Khâu Sơ Hạ giúp Diệp Trạch Thu băng bó xong mỉm cười dịu dàng nhìn anh.

Cô mặc đồng phục bác sĩ không mặc nội y bên trong, nơi tròn trịa kia kiêu ngạo đứng sừng sững như đang mỉm cười chào hỏi với anh vậy.

Anh cảm thấy mình hình như nhìn thấy thiên sứ thật rồi, trong lòng như bị thần cupid bắn trúng một mũi tên, vừa ngứa vừa đau, không có chỗ phát tiết.

Anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, muốn biết cô nghĩ gì về anh, liệu anh có cơ hội nào hay không.

Nhưng anh đã chìm đắm vào trong nụ cười của cô nên không thể nói được gì.

Khâu Sơ Hạ thấy anh ngơ ngác nhìn mình, ngẩng đầu vén tóc mái xõa dài trên trán anh sang một bên: "Một lát nữa tìm cái kéo, tôi cắt tóc cho anh, dài quá cản trở tầm nhìn của anh."

Cả người cả tim Diệp Trạch Thu đều đã nhào vào người Khâu Sơ Hạ hết rồi, nên cho dù cô nói gì anh cũng thành thật gật gật đầu nói: "Được."

Khâu Sơ Hạ mỉm cười dịu dàng với anh, quay đầu vẫy vẫy tay với Hạ Thần Đông: "Ngón tay bị thương của anh cũng phải kiểm tra."

Hạ Thần Đông nhìn Diệp Trạch Thu lưu luyến ngồi trước mặt Khâu Sơ Hạ không rời, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra cười cười, lắc lắc đầu với cô, liên tục xua xua tay, ý bảo không cần kiểm tra.

"Vẫn nên kiểm tra một chút đi, ngâm nước lâu như vậy đừng để bị cảm, thời tiết nóng lắm đấy." Khâu Sơ Hạ kiên quyết vẫy vẫy tay với hắn.

Hạ Thần Đông ngó Diệp Trạch Thu vài lần, cọ tới cọ lui một hồi mới chậm rãi đi đến trước mặt Khâu Sơ Hạ.

Khâu Sơ Hạ cẩn thận kiểm tra vết thương trên tay hắn, may mắn không nghiêm trọng, không cần băng bó cũng không sao, cô bôi cồn và i-ốt lên vết thương cho hắn.

"Cô học y à?" Đổng Hạnh cầm ô trong tay, đẩy cửa tiến vào nhìn thấy Khâu Sơ Hạ rửa vết thương cho Hạ Thần Đông.

Khâu Sơ Hạ chưa từng học y, nhưng từ nhỏ đã tập võ, lăn lê bò lết nhiều khó tránh khỏi việc bị thương nên cô biết cách xử lý những vết thương cỡ như thế này.

Cô thản nhiên lắc lắc đầu, nhún vai cười: "Cái gì cũng biết một ít, nhưng không giỏi cài nào cả."

"Tôi tìm được ô rồi, chúng ta đi thôi." Đổng Hạnh giơ ô trong tay cho bọn họ xem, nhướng mày nói.

Khâu Sơ Hạ đè lại Hạ Thần Đông muốn đi theo, để hắn ngồi lại bên mép giường: "Anh ở lại chăm sóc Cẩm Nhu và Ưu Ưu, ba người bọn tôi đi lấy đồ ăn."